CHƯƠNG 376: TÌNH CỜ GẶP TRIỆU ĐÌNH PHONG
Nghe ra giọng nói của mẹ Đường không đúng, thậm chí còn hơi nghẹn ngào, Đường Nhật Khanh nhíu mày, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Khanh à, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện được không? Mẹ…”
Mẹ Đường nói được một nửa thì đột nhiên bật khóc, tiếng nức nở truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, Đường Nhật Khanh nghe thấy, cả trái tim đều run rẩy theo.
Cô cắn môi, không hề nghĩ ngợi đã lập tức đồng ý: “Mẹ, con đi qua ngay!”
Đường Nhật Khanh vội vàng cúp máy, bước nhanh ra bên ngoài, nhìn thấy Giang Vãn Vãn đang ôm Tiểu Hạo Trạch chờ cô ở cửa.
“Sao thế?” Nhận ra sắc mặt của Đường Nhật Khanh không đúng lắm, Giang Vãn Vãn vội vàng hỏi.
Đường Nhật Khanh nghiêm túc nói: “Tớ có chút chuyện phải xử lý, e rằng phải phiền cậu trông Tiểu Trạch giúp.”
Tiểu Hạo Trạch được Giang Vãn Vãn ôm trong lòng nâng tay nhẹ nhàng chạm vào má Đường Nhật Khanh: “Nếu mẹ có việc gấp muốn đi làm… con sẽ nghe lời dì út, cũng sẽ bảo vệ dì ấy, mẹ yên tâm đi.”
Nhìn thấy cậu bé mới bây lớn đưa ra lời thề son sắt như vậy, tâm trạng Đường Nhật Khanh thả lỏng hơn mấy phần, cô gật đầu: “Được, vậy con phải nghe lời nhé.”
Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Đường Nhật Khanh đón một chiếc taxi, đi thẳng đến biệt thự của mẹ Đường ở khu nam.
Trên đường đến bảo tàng thiên văn học, khi bọn họ đi ngang qua một quán cà phê mới mở, nhìn thấy trang trí kính thủy tinh trong suốt và bàn ghế vàng bạc kim loại, Giang Vãn Vãn lập tức bị hấp dẫn.
Mang theo mấy phần tò mò và thấy cửa hàng đang hot trên mạng, Giang Vãn Vãn chợt dừng chân lại, cúi đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch, gian trá cười hỏi: “Tiểu Trạch bảo bối, trước khi đến bảo tàng thiên văn, một muốn ăn một miếng bánh ngọt không?”
Tiểu Hạo Trạch nghe vậy, hai mắt lập tức phát sáng, nhưng sau đó lại mất mát đáp: “Mẹ không cho cháu ăn nhiều đồ ngọt… sẽ bị sâu răng.”
Giang Vãn Vãn hơi sững lại, cười nói: “Vậy… dì ăn nửa miếng, cháu ăn nửa miếng, chúng ta không nói với mẹ, thế nào?”
Tiểu Hạo Trạch cong môi cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện hai bên má, cậu bé kích động vỗ tay với Giang Vãn Vãn: “Được ạ!”
Một lớn một nhỏ đi vào quán cà phê, Giang Vãn Vãn gọi một ly cà phê, một ly sữa, thêm một phần bánh ngọt, sau đó dẫn Tiểu Hạo Trạch tìm chỗ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Tiểu Hạo Trạch đã không nhịn được hỏi: “Dì Vãn Vãn… Dì có biết sắp đến sinh nhật mẹ cháu rồi không?”
Giang Vãn Vãn bị hỏi đến ngơ ngác, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hình như là vậy, dì nhớ hình như là tuần sau nhỉ?”
Sáu năm nay, Đường Nhật Khanh đã đổi thành sinh nhật âm lịch, cho qua ngày giỗ của ba, nếu không lúc sinh nhật nhớ đến gần tới ngày giỗ, không tránh khỏi mất mát khó chịu, không thể vui vẻ.
Tiểu Hạo Trạch nghiêm túc gật đầu, chững chạc nói: “Cháu đã nghĩ nên tặng quà gì cho mẹ rồi.”
Giang Vãn Vãn cười chớp mắt: “Quà gì đó? Mau lén nói cho dì biết đi!”
Tiểu Hạo Trạch cười thần bí: “Đây là bí mật!”
Giang Vãn Vãn chưa hết hy vọng, nghĩ mọi cách muốn biết, nhưng đều không hỏi được cái gì.
Đợi bánh ngọt và đồ uống được bưng lên, Tiểu Hạo Trạch nâng tay lấy muỗng bánh kem, ai ngờ cổ tay áo không cẩn thận đụng trúng bánh ngọt, dính một miếng kem.
“Tiểu Trạch…” Giang Vãn Vãn dở khóc dở cười, đang muốn tìm khăn giấy lau cho cậu bé, ai ngờ cậu bé đã nhảy xuống khỏi ghế ngồi.
“Dì út, dì đừng nhúc nhích, cháu đi tìm chị gái xinh đẹp bên kia xin khăn giấy!”
Nói xong, cậu bé nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu nhóc kia, Giang Vãn Vãn dở khóc dở cười, nghĩ đến khi nãy lúc gọi món cậu nhóc đã khen chị gái đó mấy lần, lập tức hiểu ra.
Thằng nhóc này, còn nhỏ như thế đã biết trêu chọc con gái, lớn lên rồi sẽ thế nào đây?
Giang Vãn Vãn lo lắng, đang muốn đứng dậy đi qua, đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện trước mặt.
Khi thấy rõ khuôn mặt của người nó, vẻ mặt Giang Vãn Vãn cứng đờ, trái tim nháy mắt nhảy lên tới cổ họng: “Anh…”
“Đã lâu không gặp, cô ngốc!” Triệu Đình Phong nhíu mày, trên mặt vẫn mang theo mấy phần tùy ý bất kham, giống hệt như sáu năm trước.
Giang Vãn Vãn lấy lại tinh thần, nhíu mày: “Anh kêu ai là cô ngốc! Anh mới là tên ngốc ấy!”
Triệu Đình Phong không hề quan tâm, ánh mắt tập trung vào bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước quầy cách đó không xa, khi nhìn Giang Vãn Vãn lần nữa, sắc mặt đã không hơi khó coi: “Không ngờ năm sáu năm không gặp, cô đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi!”
Trong giọng nói mang theo ý châm chọc rất rõ ràng.
Giang Vãn Vãn tức giận đến giậm chân, đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức thu lại câu định nói: “Anh quan tâm tôi hả? Tôi có con trai lớn thế nào liên quan gì đến anh! Thật xúi quẩy, đến uống ly cà phê cũng có thể nhìn thấy anh!”
Bị Giang Vãn Vãn nói mấy câu, trong lòng Triệu Đình Phong bốc lửa: “Ha… cô! Vốn đang muốn miễn phí cho cô! Giờ thì thôi vậy!”
Giang Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: “Miễn phí? Anh cho rằng anh là ông chủ hả!”
Nghe vậy, Triệu Đình Phong cong môi: “Tôi đúng là ông chủ ở đây đấy.”
Nói xong, anh không quan tâm đến sắc mặt của Giang Vãn Vãn, nâng tay sờ cằm, hơi hứng thú nói: “Cô kết hôn rồi à? Chậc! Thật là không ngờ lại có người sẽ cần cô…”
Vừa nói ra câu này, Giang Vãn Vãn đã giận đến đỏ mặt, cô đang muốn phản bác, nhưng ai ngờ một giọng nói non nớt vang lên: “Dì Vãn Vãn…”
Tiểu Hạo Trạch chạy chậm tới, vươn tay ôm lấy chân Giang Vãn Vãn.
“Dì?” Triệu Đình Phong nhíu mày, đang muốn trêu chọc mấy câu, khi cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Hạo Trạch, ánh mắt lập tức khựng lại.
Đứa nhỏ này… mắt mũi này, khuôn mặt này… rõ ràng là bản sao của Bùi Danh Chính mà!
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Đình Phong không đúng, Giang Vãn Vãn lập tức tỉnh táo lại, cô vội vàng xoay người ôm lấy Tiểu Hạo Trạch, để cậu bé đưa lưng về phía Triệu Đình Phong, lạnh lùng nói: “Triệu Đình Phong… anh thật đáng ghét!”
Nói xong câu đó, cô ôm Tiểu Hạo Trạch vội vàng đi nhanh về phía cửa, nhưng ai ngờ Triệu Đình Phong sải bước đi tới, ngăn cản đường đi của cô: “Đợi đã!”
Anh nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Đứa nhỏ này, có phải là con của Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh…”
“Không phải!” Không đợi anh nói xong, Giang Vãn Vãn đã ngắt lời anh, ôm Tiểu Hạo Trạch nhanh chóng chạy khỏi quán cà phê.
Đợi cô chạy đi rất xa, mãi đến khi không thở nổi nữa, mới từ từ dừng chân lại.
“Dì Vãn Vãn…” Tiểu Hạo Trạch trợn to đôi mắt tròn xoe, dò hỏi: “Bùi Danh Chính là ai ạ?”
Nghe thấy Tiểu Hạo Trạch nói ra cái tên này, Giang Vãn Vãn chỉ hận không thể tát mình một cái! Nếu để Đường Nhật Khanh biết được chuyện này, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi…
Nếu Triệu Đình Phong thật sự nói chuyện này với Bùi Danh Chính, vậy sẽ càng tồi tệ hơn…
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Hạo Trạch, Giang Vãn Vãn lập tức lắc đầu: “… Không phải là ai hết!”
“Bùi… Danh Chính…là cháo yến mạch sao?” Tiểu Hạo Trạch đọc lại lần nữa, nhưng âm điệu bị thay đổi, không biết thế nào lại trở thành “cháo yến mạch.”
Giang Vãn Vãn nghe vậy, lập tức gật đầu: “Đúng! Đúng thế! Chính là cháo yến mạch! Bùi Danh Chính là một loại cháo yến mạch kiểu mới!”
Giang Vãn Vãn không ngờ có thể mơ hồ bỏ qua như vậy, thở phào một hơi, ôm Tiểu Hạo Trạch nói: “Tiểu Trạch bảo bối, tuyệt đối đừng nói chuyện hôm nay dì dẫn cháu tới đây ăn đồ ngọt với mẹ, biết không?”
Tiểu Hạo Trạch chắc chắn gật đầu: “Biết rồi ạ!”
Cùng lúc đó, biệt thự của nhà họ Phùng ở khu nam, mẹ Đường đang ngồi trên sofa, che mặt khóc nức nở.
Đường Nhật Khanh kiên nhẫn hỏi: “Mẹ, cuối cùng mẹ có nói không, nếu không nói, vậy con đi nhé.”
Mẹ Đường nâng tay kéo cô lại, khóc thút thít: “Khanh à! Con chỉ biết là cuộc sống của mẹ bây giờ rất tốt, nhưng không không biết nỗi khổ tâm và khó xử của mẹ.”