Mục lục
Chàng ceo của tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 407: SAO LẠI TUYỆT TÌNH NHƯ VẬY!




CHƯƠNG 407: SAO LẠI TUYỆT TÌNH NHƯ VẬY!

Sự kích động trên khuôn mặt của Hồ Nguyệt Như lập tức trở nên hoảng hốt, sau đó mới phản ứng lại: “Nhạc Phi…”

Tiêu Nhạc Phi giơ tay lên ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa: “Cô này, tôi không biết cô quen biết tôi như thế nào, nhưng hình như chúng ta không quá thân thiết? Nếu không có gì khác, tôi đi trước.”

Nói xong, anh ta khẽ cúi người với Hồ Nguyệt Như, đi về phía cửa lớn của Bùi thị.

“Tiêu Nhạc Phi, anh nói cái gì!” Hồ Nguyệt Như hít một hơi thật sâu: “Không phải anh đã đồng ý với em rồi sao! Anh nói nếu như em bị phát hiện, nhất định sẽ cứu em ra! Lúc nãy ở trên xe anh đã hứa với em rồi mà!”

Khuôn mặt của Tiêu Nhạc Phi càng trở nên u ám, nhìn thấy bên cạnh có người đanh nhìn chằm chằm vào anh ta, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy khó chịu: “Thật ngại quá, tôi không quen cô!”

Hiện thực giống như một cái tát lớn, đánh cho Hồ Nguyệt Như tỉnh lại, cô ta khẽ cắn môi dưới, trong lòng cô tràn ngập sự đau đớn và thất vọng: “Tiêu Nhạc Phi….anh! Rõ ràng là anh kêu tôi giúp thuộc hạ của anh hack máy tính của tổng giám đốc Bùi! Còn có trước đây những hạng mục mà anh lấy được, có cái nào không phải là tôi lấy cắp tài liệu của Bùi thị chứ….”

Trong mắt của Tiêu Nhạc Phi đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, anh ta lập tức bước về phía trước, đến gần Hồ Nguyệt Như, trên cao nhìn xuống nói: “Tôi nhắc nhở cô, đồ ăn có thể ăn linh tinh, nhưng lời nói không thể nói một cách bừa bãi được! Tự mình làm chuyện bỉ ổi, còn muốn vu oan giá họa cho tôi sao? Tiêu Nhạc Phi tôi không phải là một người ngu, ai cũng có thể gây khó dễ!”

Đường Nhật Khanh đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, phải kiềm chế cảm giác không thể giải thích được.

Không ngờ, Hồ Nguyệt Như đi theo Tiêu Nhạc Phi nhiều năm như vậy, đến khi mọi chuyện bại lộ, Tiêu Nhạc Phi lại lật mặt tỏ ra không quen biết, lời nói còn tuyệt tình như vậy.

Đột nhiên, Bùi Danh Chính ở bên cạnh đi về phía trước: “Tổng giám đốc Tiêu, gần đây Bùi thị của chúng tôi và quý công ty hình như không có hợp tác nào, có chuyện gì mà đích thân anh phải qua đây? Không phải có mục đích khác đấy chứ?”

Mấy câu thăm dò của Bùi Danh Chính, vẻ mặt của Tiêu Nhạc Phi liền tái mét, anh ta khẽ cười: “Tổng giám đốc Bùi, xem anh nói kìa, không có chuyện gì tôi không thể đến xem sao? Tôi và Bùi Duy là bạn bè, tối qua tôi nhận được mấy chai rượu ngon từ một người bạn, hôm nay đến đây chính là một đưa cho Bùi Duy hai chai.”

Bùi Danh Chính ngước mắt lên nhìn trợ lý của Tiêu Nhạc Phi trong tay anh ta quả nhiên có hai chai rượu vang.

Xem ra, anh ta có chuẩn bị mới đến

Hồ Nguyệt Như thấy vậy, sự thất vọng trong lòng lập tức biến thành sự tuyệt vọng, cô ta không ngờ, Tiêu Nhạc Phi đã tìm cho mình một lý do chính đáng để đến Bùi thị, không quan tâm đến sự sống chết của cô ta.

Hóa ra....không có cái gì mà tình yêu đích thực, không có cam kết , tất cả những điều này đều là những tính toán trên của Tiêu Nhạc Phi!

Từ khi bắt đầu anh ta đã có mục đích tiếp cận cô, đến khi có chút nhàm chán, lại lấy tiền để dụ dỗ cô ta, dùng tình cảm để làm cô ta cảm động! Sau đó lợi dụng cô ta! Tất cả đều đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi!

Sự bình tĩnh cuối cùng cũng đã bị mất đi, Hồ Nguyệt Như một người điên hét lên với Tiêu Nhạc Phi: “Tiêu Nhạc Phi! Anh là đồ cầm thú!”

Cô ta cố gắng vùng vẫy, nhưng cũng không thể thoát khỏi hai người đàn ông, Tiêu Nhạc Phi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta, lại từ từ rời ánh mắt đi.

Tiêu Nhạc Phi nhìn Bùi Danh Chính, khẽ cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, công ty của anh đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã có chó điên cắn người linh tinh?”

Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh Không ngờ, sự việc lại đi đến bước này, Tiêu Nhạc Phi lại có thể mặt không đỏ tim không đập mà tiếp tục giả vờ.

Trong lòng rất rõ, cho dù giữ Hồ Nguyệt Như ở lại đây cũng không có tác dụng gì, Bùi Danh Chính ngước nhìn Trương Phó, trầm giọng nói: “Đưa đi.”

Trương Phó hiểu ý, lập tức đưa người đi.

Vẻ mặt của Tiêu Nhạc Phong vẫn không thay đổi, cười nói: “Công ty này nếu như tuyển người thì thận trọng hơn một chút, anh nói có phải không, tổng giám đốc Bùi?”

Bùi Danh Chính lạnh lùng liếc nhìn anh ra, không nói gì, quay người kéo Đường Nhật Khanh rời đi.

Đi thẳng đến thang máy, cuối cùng Đường Nhật Khanh không chịu được nữa, cô nắm chặt tay, tức giận, bất bình: “Tiêu Nhạc Phi đúng là một tên cặn bã!”

Chuyện hôm nay lẽ nào lại như thế này, trong lòng bọn họ đều hiểu nhưng không ai nói ra, tất cả những hành động, việc làm của Hồ Nguyệt Như đều liên quan đến Tiêu Nhạc Phi, nhưng bọn họ lại không có bằng chúng chắc chắn để chứng minh, chỉ dựa vào những lời nói của Hồ Nguyệt Như mà muốn kéo anh ta xuống nước, quả thực là rất khó.

Mà điều khiến cô bất ngờ nhất chính là sự tuyệt tình của anh ra, tuyệt tình đến mức không chớp mặt, không có chút do dự nào làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

Bùi Danh Chính ở bên cạnh nhìn bộ dạng này của Đường Nhật Khanh, không kiềm chế được liền cong môi cười, khẽ hỏi: “Cái này là em nói giúp Hồ Nguyệt Như?”

“Không nói hộ ai cả, Tiêu Nhạc Phi là một tên vô cùng cặn bã! Quá tuyệt tình rồi! Dù thế nào, Hồ Nguyệt Như cũng ở bên cạnh anh ta mấy năm….”.

Chưa nói hết, vai của Đường Nhật Khánh đã bị ấn xuống, vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đè lên thang máy: “Đường Nhật Khanh, anh yêu em nhiều năm như vậy, tại sao em lại rời xa anh một cách tàn nhẫn như vậy?”

Trong đầu Đường Nhật Khanh vang lên tiếng “vù vù”, trong đầu đột nhiên trống rỗng

Thấy cô nửa ngày vẫn chưa trả lời lại, Bùi Danh Chính lại ép sát hơn: “Hửm?”

Hoàn hồn, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại hơi thở, cô hỏi ngược lại: “Anh không tàn nhẫn sao?”

Chuyện liên quan đến cái chết của ba, anh đã giấu cô 6 năm!

Thấy ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, Bùi Danh Chính sững sờ, anh khẽ mấp máy môi, đang định lên tiếng, “ting…” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Đường Nhật Khanh vội vàng đẩy Bùi Danh Chính ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, bước vào trong thang máy

Bùi Danh Chính khẽ cau mày, chuẩn bị đi vào, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, anh lấy điện thoại ra, liếc qua, không ngờ lại là điện thoại từ biệt thự.

“Alo?”

“Cậu chủ….” Thím Trương ngập ngừng.

“Làm sao?”

“Ông chủ đến, bây giờ đang ở trong phòng khách.”

Bùi Danh Chính dừng bước: “Cái gì?”

“Hai mươi phút trước ông chủ đột nhiên đến đây, bây giờ đang ngồi cùng với tiểu Trạch, cậu mau về đi.”

“Được, tôi biết rồi.” Bùi Danh Chính cúp điện thoại, vẻ mặt u ám hơn, anh ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, lên tiếng gọi cô: “Đường Nhật Khanh.”

Đường Nhật Khanh quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Bùi Danh Chính bước lên phía trước, đưa tay ra kéo tay cô một cách rất tự nhiên, bước trở lại: “Bây giờ chúng ta về nhà, ông nội đang ở nhà.”

Đường Nhật Khanh vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Vậy tiểu Trạch….”

Ban đầu cô đã nói với Bùi Danh Chính rồi, chuyện của tiểu Trạch trước hết đừng nói với ông nội Bùi, không ngờ…..

Vẻ mặt người đàn ông u ám: “Về nhà trước rồi nói.”

Trái tim đã lên đến cổ họng, thần kinh của Đường Nhật Khanh đang rất căng thẳng, nếu như để ông nội Bùi biết được thân phận thật sự của tiểu Trạch, sợ là 30 ngày sau bọn họ càng khó thoát thân!

Vội vàng, lo lắng đi về biệt thự, Đường Nhật Khanh vừa xuống xe, lập tức đi vào biệt thự, vừa bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ông nội.

“Được được được! Ta thua! Tiểu Trạch giỏi nhất!”

Trong phòng khách, ông nội Bùi và tiểu Trạch đang ngồi trên sofa, trên bàn uống nước ngập tràn những khối gỗ, hóa ra bọn họ đang chơi trò rút gỗ.

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của ông nội, bước chân của Đường Nhật Khanh dừng lại, có chút không nỡ, không muốn bước lên làm gián đoạn bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK