Ánh trăng lơ lửng đầu cành. Nhiệt độ hôm nay cũng tạm, chỉ thấp hơn ban ngày năm độ, mặc một chiếc áo gió sẽ không còn quá lạnh nữa. Việc này cũng bắt nguồn từ địa điểm mà Lục Đông Thâm chọn, bốn mặt khuất gió, là nơi tuyệt vời để nghỉ chân.
Bữa tối rất phong phú, có mùi vị hoang dã. Có thể nói, mấy tối nay bữa nào cô cũng được ăn thịt rừng. So với cuộc sống bộ hành trước kia của cô, bây giờ quả thật sự nằm giữa thiên đường.
Những ngày tháng đi rừng có Lục Đông Thâm bên cạnh chắc chắn là sung sướng. Anh cảnh giác, nhạy bén, ngoài việc là một vệ sỹ tuyệt vời ra, anh còn biết tìm đồ ăn tại chỗ, thỏa mãn dạ dày của cô. Giống như chuyến đi lần này, họ chỉ mang theo bánh mỳ, nước và đồ hộp đóng kín. Trong núi nhiều loài thực vật chắc chắn có nhiều loài rau rừng, Tưởng Ly tìm được. Còn các loài động vật có thể chạy, có thể bay, Lục Đông Thâm bắt được. Vì thế, rau và đồ mặn đều có cả.
Sau khi rửa tay, Tưởng Ly ngồi xuống bên cạnh Lục Đông Thâm, giơ tay xoa xoa trên đống lửa, rồi hít một hơi thật sâu, chỉ thấy mùi thịt rừng thơm phức.
Trên đống lửa, thịt trên giá đã gần chín. Là một con thỏ. Kỹ thuật lột da của Lục Đông Thâm rất khéo léo, rồi lại bỏ đi phần đầu phần đuôi, chỉ để lại phần mềm và mỡ nhất.
"Em cực kỳ tò mò một chuyện." Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn miếng thịt nướng hấp dẫn, khiến cô nuốt nước bọt ừng ực.
Lục Đông Thâm lật cây xiên gỗ trong tay, xoay mặt miếng thịt: "Hử?"
"Sao anh lại thích bắt thỏ vậy?"
"Thỏ dễ bắt."
Tưởng Ly nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc ngồi nướng thịt thỏ của anh thật sự hấp dẫn. Cô hỏi anh: "Vậy anh thích ăn thịt thỏ?"
"Thích." Nói tới đây, Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô cười, ý tứ sâu xa: "Anh cực kỳ thích ăn thịt thỏ."
Ồ...
Chẳng trách, lần trước ở trên núi Kỳ Thần anh cũng bắt một con thỏ, nhưng lúc ở Bắc Kinh lại không thấy anh ăn thịt thỏ.
Tưởng Ly cũng không nghĩ sâu thêm. Cô co chân lại, tựa cằm lên đầu gối, đợi chờ giây phút có thể ăn no đã đời, rồi chép miệng mấy cái: "Giá mà có thêm ít rượu thì tuyệt quá rồi. Đáng tiếc quá, chỗ này không thích hợp uống rượu."
Khí hậu Tịch Lĩnh thay đổi đột ngột, không biết khi nào sẽ gặp thời tiết lạnh. Uống rượu vào rồi bị cảm lạnh, lỗ chân lông gặp rượu sẽ mở rộng ra nhanh chóng, rất dễ mất nhiệt, khác nào tự tìm kiếm cái chết.
Lục Đông Thâm dĩ nhiên cũng hiểu đạo lý này, thấy cô mặt thèm thuồng, anh không nhịn được cười, chuyển dời sự chú ý của cô: "Còn thiếu mấy loại nguyên liệu?"
Vừa nói tới chủ đề này, Tưởng Ly lại phấn khích khôn tả. Cô ngồi thẳng dậy, với lấy một thanh gỗ khơi lửa lên: "Chỉ còn lại đúng một loại, Viễn chí."
"Đây là tên một loài thực vật?"
Tưởng Ly gật đầu: "Viễn chí, chủ yếu là lấy rễ và vỏ, thường bên Đông y sẽ lấy làm thuốc an thần, nhưng em hái về còn có công dụng khác." Sau đó cô thở dài: "Giá mà bên cạnh có máy móc thì tốt rồi, chiết tách thành phần, tiến hành tổ hợp mùi hương sẽ cực kỳ nhanh. Bây giờ em chỉ có thể dùng cách truyền thống nhất, đơn giản như những ngày đầu."
"Xem ra Tần Thiên Bảo trong mắt em đã không còn là vấn đề nữa." Lục Đông Thâm hiểu cô.
Tưởng Ly nói nhẹ nhàng: "Đó là điều đương nhiên. Phàm việc khó khăn đều nằm ở khâu tìm ra nguyên nhân bệnh. Mùi hương cơ thể Tần Thiên Bỏ khô sạch, về sinh lý không có bệnh nghiêm trọng gì. Ngoài việc..." Cô hơi ngừng lại, suy nghĩ giây lát mới nói: "Phần nhiều là do nguyên nhân tâm lý tạo thành."
Lục Đông Thâm không bỏ qua giây phút ngập ngừng của cô: "Ngoài việc gì?"
Tưởng Ly chọc chọc vào đống lửa, do dự nói: "Ngoài việc... tuổi còn nhỏ mà ngày ngày tương tư, lại không thể đi ức hiếp mấy bé gái, kiểu gì cũng bị cái đó phải không, tinh khí không đủ ắt sẽ khiến tinh thần ngơ ngẩn. Actinolit thật ra là để dùng cho thằng bé, em cần lấy một ít thành phần trong đá. Đương nhiên, tình trạng của nó không chỉ vì nguyên nhân này, còn các phương diện khác."
Cô nói mơ hồ không rõ, những chữ quan trọng lại giấu giếm lấp lửng nhưng Lục Đông Thâm đã hiểu. Anh mím môi cười khẽ, không trách được Tưởng Ly xấu hổ, đối phương tuy là trẻ con nhưng cô cũng là con gái. Anh cầm con dao bên cạnh lên, gạt từng chút cháy xém đen trên tảng thịt, từ tốn nói: "Nói ngàn lời vạn lời cũng là vì việc giáo dục giới tính của người Tần Xuyên quá thiếu sót. Nhưng nhìn xa ra, cũng không đơn thuần chỉ ở Tần Xuyên, mà là cả quốc gia đều thiếu sót."
Tưởng Ly nghe xong cười gian, khẽ huých vào người anh: "Đứa trẻ 12 tuổi có đối tượng yêu thầm anh cũng kinh ngạc, sao về phương diện tình dục thì anh lại chấp nhận vậy? À, em hiểu rồi, có phải lúc đó anh cũng đã học mấy trò lăn giường không?"
Lại nữa...
Lục Đông Thâm thật lòng không chống đỡ nổi, lấy sự im lặng để trả lời.
"Anh không nói gì chứng tỏ chột dạ." Tưởng Ly dựa sát vào người anh, giơ tay chọc lên miệng anh: "Kỹ thuật của anh thuần thục già dặn như vậy, chắc chắn từ nhỏ đã dành nhiều công phu trên người phụ nữ."
Không có đối tượng yêu thầm đâu đồng nghĩa với việc anh không có bạn gái bên cạnh phải không! Hơn nữa với một cơ thể dậy thì tiêu chuẩn như vậy, 12, 13 tuổi chắc chắn anh cũng cao lớn vạm vỡ rồi.
Nghĩ như vậy, lòng cô thấy không vui chút nào.
Trước kia bên cạnh anh có Trần Du, còn có Thai Tử Tân, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, cô cũng loại trừ quan hệ của anh với họ. Vậy trước kia thì sao? Anh nói cô là người con gái đầu tiên anh đặt vào trái tim, nhưng đâu có nghĩa cô là người con gái đầu tiên của anh, phải không?
Cay!
Tưởng Ly cảm thấy mình vừa uống nguyên một cốc nước chanh.
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt cười mà như không cười, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô. Cô bị anh nhìn đến thiếu tự nhiên, chẳng hiểu sao cổ họng lại thít chặt vào. Lục Đông Thâm đối mặt với cô mấy giây, rồi rướn môi: "Thịt thỏ ngon lắm, ăn không?"
"Ăn..."
Lục Đông Thâm giơ tay xoa đầu cô, quay đi xỉa thịt.
Tưởng Ly trước mắt vẫn còn ngơ ngẩn động tác vừa rồi của anh, vừa dịu dàng lại có phần mạnh mẽ, trong chu đáo toát lên chút quyền uy, trái tim lại bị anh làm cho rối loạn tơi bời, nhất thời cô cũng không so đo nhiều nữa, tóm lại bây giờ anh đã thuộc về cô.
Thịt thỏ nướng ngoài cháy trong mềm, đưa vào miệng còn nguyên mùi thơm. Đối với bản lĩnh nướng thịt của Lục Đông Tâm, Tưởng Ly không bao giờ lo lắng, lúc ở trên núi Kỳ Thần cô đã được lĩnh giáo.
Chỉ có điều...
"Em cảm thấy anh dùng con dao Phần Lan để xỉa thịt là coi thường nó. Đây là con dao đã từng đâm quái thú đầm lầy, sao có thể dùng để làm đồ nhà bếp được?" Tưởng Ly chìa tay ra: "Trả em đây."
Lúc đó khi để lại con dao Phần Lan trên vách núi, cô nghĩ đã mất nó rồi. Không ngờ lại được Nhiêu Tôn đem về trả lại. Nhưng Nhiêu Tôn cũng thích ăn đấm, nhặt dao về thì nhặt dao về, lại chuyển cho Lục Đông Thâm, cũng trách cô lúc đó không có mặt.
Thế là con dao Phần Lan này đã được Lục Đông Thâm ngang nhiên đeo lên người. Mấy hôm rồi mà cũng không thấy trả cho chủ cũ. Cô dùng nó đã quen, bất thình lình thấy anh dùng quả thật khó chịu. Trước đó cô nhịn không nói là đợi anh tự giác, bây giờ thì hay rồi, uổng phí báu vật.
Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô phải đường đường chính chính biểu đạt thái độ của mình.
Ai ngờ Lục Đông Thâm cười, hỏi cô: "Con dao Phần Lan của em? Xin hỏi, con dao này ai bỏ tiền ra mua vậy?"
Câu nói này khiến Tưởng Ly chép miệng suốt, cuối cùng nói: "Phải, tiền do anh bỏ ra, nhưng lâu nay vẫn là em dùng mà, trả em..."
"Đừng giật, cẩn thận bị thương!" Lục Đông Thâm chắn cả người ngăn cản sự tấn công của cô. Anh cầm dao nhanh gọn cắt thêm vài miếng thịt, mới đó đã thấy xương: "Con dao này anh dành tặng cho vợ, em nhận là vợ anh đi, anh sẽ trả em."
~Hết chương 521~