Mục lục
Người Tình Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này vừa bất ngờ lại vừa đột ngột, khiến bầu không khí lạnh xuống cực điểm.



Tưởng Ly bàng hoàng, vô thức nhìn về phía Lục Đông Thâm. Cô vốn không quá để tâm việc ai sẽ ngồi lên chiếc ghế quyền lực. Đối với cô mà nói, cảm giác sung sướng khi sở hữu tiền tài trong tay chẳng thể bằng cảm giác tự tại khi được du sơn ngoạn thủy. Nhưng đối với Lục Đông Thâm, việc này lại rất quan trọng.



Có điều, sắc mặt Lục Đông Thâm không có quá nhiều xao động. Anh vẫn bình thản như mọi khi, bình thản tới mức khiến người ta không hiểu anh đang nghĩ gì. Tưởng Ly không rõ là anh đã sớm dự tính được Lục Chấn Dương sẽ đưa ra kết luận này hay anh vẫn còn đang cân nhắc đối sách.



Phản ứng của Dương Viễn không hề bình tĩnh. Anh ấy sửng sốt, nói với Lục Chấn Dương: “Bác trai, bác nói lời giận dữ phải không ạ? Năng lực của Lục Đông Thâm mọi người đều đã chứng kiến. Nếu đổi lại là người khác liệu có bản lĩnh chống đỡ Lục Môn không? Bác phải phân tích bằng lý trí và bình tĩnh suy nghĩ, không thể vì chút tức giận nhất thời mà phủ nhận con trai của mình chứ?”



“Nó là con trai của bác, bác hiểu rõ nhất.” Lục Chấn Dương nói rành mạch từng chữ một: “Chính vì nó quá giỏi và quá dã tâm nên một khi có những suy nghĩ lệch lạc, cả Lục Môn sẽ phải chết cùng nó!”



Dương Viễn thở dài: “Cậu ấy đâu phải hạng người đó chứ?”



“Trung Quốc có một câu nói: Hoa nở có hai mặt, người có phật tính và ma tính. Tâm cơ sâu xa của nó chính là một con dao hai lưỡi, một suy nghĩ có thể sống, một suy nghĩ cũng có thể chết.” Lục Chấn Dương mệt mỏi, nhưng giọng nói lạnh lẽo từ đầu tới cuối: “Người ngồi lên vị trí quyền lực chỉ có thể là người mang suy nghĩ tích cực trong đầu.”



Dương Viễn nghẹn lời, không biết nên nói tiếp điều gì nữa.



Tưởng Ly yên lặng quan sát tình hình. Chuyện này nếu cô xen vào nói quá nhiều thì không khác gì cô cũng lắm dã tâm vậy. Lòng người là vậy, nhất là những gia đình danh môn. Chút khoảng cách giữa cha và con có khi lại càng thuần túy và cụ thể hơn. Chuyện này khiến cô nghĩ tới cảnh hoàng thất lập Thái tử thời cổ đại. Rõ ràng Lục Đông Thâm là vị Thái tử được lập vị, trong lúc trên người có rất nhiều danh tiếng và địa vị thì lại bị phụ hoàng bãi miễn.



Tưởng Ly thầm thở dài trong lòng, mỗi người có một nỗi băn khoăn của riêng mình, cô cảm thấy không đáng thay cho Lục Đông Thâm, vì dẫu sao trong cuộc tranh đấu quyền lực này, bản thân anh cũng suýt nữa mất mạng. Nhưng suy nghĩ từ một góc độ khác, năng lực và thủ đoạn của Lục Đông Thâm trên thương trường khiến người ta vừa khâm phục cũng lại vừa kiêng dè. Lục Chấn Dương đưa ra quyết định này, Tưởng Ly tin chắc chỉ là lời trong lúc giận dữ. Có lẽ thông qua chuyện của Lục Bắc Thâm, ông bắt đầu thấy lo lắng về phương thức quản lý và nắm giữ Lục Môn của Lục Đông Thâm sau này.



Một kẻ tài năng quá thâm hiểm một khi đi lệch hướng, quả thực sẽ khiến cho cả con thuyền chở đầy người chìm xuống biển sâu, vì sẽ không có ai đủ khả năng đối kháng với anh. Thế nên Lục Chấn Dương tình nguyện giao công ty cho một kẻ tầm thường quản lý. Người tầm thường thường nhút nhát, năng lực có hạn, ngược lại khi đối mặt với một quyết định trọng đại nào đó sẽ lắng nghe ý kiến của nhiều bên.



Sau khi Lục Chấn Dương nói hết những lời này, Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối không hề tranh cãi lại. Lục Chấn Dương lại gọi điện thoại cho Cận Nghiêm. Nội dung cuộc gọi rất đơn giản. Một là thông báo thời gian trở về, hai là thông báo Cận Nghiêm tới biệt thự nhà họ Lục để gặp ông.



Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Chấn Dương nói với Lục Đông Thâm: “Con ra ngoài đi.”



Dương Viễn đứng ở bên cạnh sốt ruột nhưng chẳng làm được gì, ra sức nháy mắt với Lục Đông Thâm, tỏ ý bảo anh hãy cố gắng giành giật thêm. Nhưng khi lên tiếng, Lục Đông Thâm cũng không tự tranh luận cho mình, thái độ rất cung kính: “Bố, bố nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, anh quay người rời đi.



Dương Viễn lo lắng hết sức, tiếp tục ra hiệu cho Tưởng Ly. Tưởng Ly tảng lờ thái độ cồn cào ruột gan của anh ấy, cầm chỗ quần áo mình ôm theo lúc vào phòng tới trước mặt Lục Chấn Dương, khẽ nói: “Bố, quần áo con xông hương xong để cả ở đây, bố nhớ thay đồ rồi hẵng ngủ. Lát nữa con sẽ nhờ quản gia qua nhắc bố lần nữa. Còn nữa, trước khi ngủ bố phải uống một ít trà bổ thần kinh, con cũng đã dặn dò quản gia rồi.”



“Được, con vất vả rồi.” Lục Chấn Dương không vì cơn phẫn nộ với Lục Đông Thâm và đổ cả lên đầu Tưởng Ly, ông cảm ơn cô.



Dương Viễn gào khóc thảm thương trong lòng. Đúng là vợ chồng đồng thanh đồng tiếng, nồi nhà nào úp vung nhà nấy.



Lục Đông Thâm chân trước vừa trở về nhà, Dương Viễn đã theo tới ngay sau đó.



Tưởng Ly xả nước tắm cho Lục Đông Thâm xong đi ra, thấy Dương Viễn đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, mặt mày nghiêm nghị. Cô đứng dựa vào cửa, bất giác thở dài. Trên đời này người yêu Lục Đông Thâm nhất có lẽ phải là Dương Viễn.



Sau khi đi vào nhà, Lục Đông Thâm cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại. Dương Viễn thì không định tha cho anh, ngồi đối diện anh, bắt đầu lên lớp “tiết chính trị”: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Bị bác trai đánh xong khờ luôn rồi à? Chuyện của chủ tịch Tần đâu thể bắt một mình cậu gánh chịu. Còn cả Lục Bắc Thâm, cậu ta chính là tự làm tự chịu. Lục Đông Thâm, cậu thể hiện thái độ gì đi, cứ thế thỏa hiệp sao?”



Lục Đông Thâm không phản ứng gì.



Dương Viễn tiếp tục ba hoa: “Bác trai lúc này cơn giận đang bùng lên đầu, cậu nói mấy lời ngọt nhạt dễ nghe dỗ dành bác ấy là xong. Cứ lấy ví dụ chuyện của Lục Bắc Thâm, lúc đó cậu mà xin lỗi thể hiện sự áy náy thì cũng không đến mức ép bác trai nói ra mấy lời đó. Chiếc ghế quyền lực không giao cho cậu bây giờ còn có thể giao cho ai? Lẽ nào thật sự giao cho mấy người họ Lục khác? Hay lại mời một thanh niên về làm CEO? Nếu thật sự như vậy, người ngoài có lẽ sẽ cười rụng răng mất. Cả một Lục Môn hoành tráng là thế mà không tìm được một người quản lý cho ra hồn.”



Tưởng Ly khẽ thở dài một tiếng, tiến thẳng về phía trước, nói với Dương Viễn: “Mấy giờ rồi mà anh còn chưa về? Định chung giường chung gối với Đông Thâm nhà em thật à?”



“Em hỏi coi cậu ấy có ngủ nổi không đã?” Dương Viễn điệu bộ như biến khách thành chủ, cầm một quả táo trên đĩa lên, cắn phập một miếng to, rồi lúng búng nói: “Tưởng cô nương, nói em vô tâm cũng không oan đâu. Tới lúc nào rồi? Em nói xem, sao lúc nãy em không khuyên nhủ.”



“Khuyên gì?”



“Em còn hỏi khuyên gì? Câu nói vừa rồi của bác sỹ là đóng cửa bảo nhau. Một khi đồn thổi ra ngoài thì sẽ thành sự thật. Tới lúc đó đồn tới tai Hội đồng chủ tịch, em tưởng chồng em còn chỗ đứng chắc?”



Tưởng Ly tuy mệt nhưng Dương Viễn ở lỳ đó không chịu đi, cô cũng không thể thay đồ ngủ. Cô thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh Lục Đông Thâm, trừng mắt nhìn Dương Viễn: “Em ấy à, lười biếng quen rồi, cũng không thích cuộc sống có quá nhiều kích thích, quá mệt mỏi. Thế nên nếu Lục Đông Thâm không được ngồi lên chiếc ghế quyền lực cũng chẳng sao cả, không được ngồi thì khỏi ngồi. Vả lại, đây là quyết định của bố chồng em, bây giờ ông vẫn còn là Chủ tịch Lục Môn, quyền quyết định vẫn còn nằm trong tay anh.”



“Ban nãy anh đã nói rồi, ban nãy chẳng qua chỉ là những lời trong lúc tức giận của bác trai, chưa chắc bác đã…”



“Đây chính là suy nghĩ thật sự của ông.” Lục Đông Thâm dựa vào đó, bất thình lình ngắt lời Dương Viễn.



Dương Viễn sững người, lát sau phản ứng lại, nhíu mày: “Cậu nói gì cơ?”



Lục Đông Thâm mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, từ từ nói với Dương Viễn: “Tôi hiểu bố tôi, giống như ông hiểu tôi vậy. Chỉ cần là chuyện của công ty, ông chưa bao giờ coi là trò trẻ con, thế nên, những lời đó chính là quyết định của ông.”



Dương Viễn sửng sốt: “Cũng có nghĩa là, ông ấy thật sự không định giao lại chiếc ghế quyền lực cho cậu?”



“Phải.”



Dương Viễn vẫn đang nhai táo trong miệng, nghe xong lời của Lục Đông Thâm thì hoàn toàn đứng hình, rất lâu sau mới tỉnh lại, nhanh chóng gặm nốt mấy miếng táo rồi hỏi: “Không phải, tôi không hiểu, vậy bác trai thì có ý gì? Thật sự muốn hai tay dâng Lục Môn cho người ta? Quan trọng là dâng cho ai?”



“Chẳng phải ban nãy cậu đã nói ư? Một người khác mang họ Lục hoặc thuê về một CEO.” Lục Đông Thâm nói thản nhiên, tiện tay cầm bao thuốc trên bàn lên, mở ra. Trong bao thuốc là loại thuốc lá Tưởng Ly làm đặc biệt cho anh.



“Đùa gì vậy?”



Lục Đông Thâm ngậm một điếu thuốc, bật bật lửa, rít một hơi sâu rồi phả khói trắng: “Sao lại là trò trẻ con? Nhìn ra thế giới, có biết bao nhiêu công ty đã lên sàn đều thuê về một giám đốc hành chính kinh nghiệm, chuyện này quá đỗi bình thường.”



“Nhưng Lục Môn khác biệt mà.” Dương Viễn đặt nửa quả táo lên bàn, đổ người về phía trước nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm: “Lục Môn là gì? Lục Môn là một đế quốc, một khi giao vào tay người khác, tính chất sẽ thay đổi.”



Thấy Lục Đông Thâm chỉ ngồi tự hút thuốc, anh ấy có phần sốt ruột, tiếp tục nói: “Lục Đông Thâm, cậu là người đứng trên đỉnh núi, không xuống được đâu. Chuyện bốn năm trước rồi cả lúc ở Tần Xuyên, cậu quên nhanh vậy sao? Vì Lục Môn, cậu bất chấp cả mạng sống, vậy mà cam tâm bỏ nó?”



Lục Đông Thâm tay kẹp điếu thuốc, cúi mặt nhìn làn khói từ từ bay ra, dần dần mảnh như sợi tơ, cuối cùng tan biến, sau đó trên đầu điếu thuốc lại có thêm một đoạn tàn xám tro. Anh ngẩng mặt lên, trong ánh mắt là sự sắc bén và quả quyết: “Không cam tâm.”




~Hết chương 593~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK