Lục Đông Thâm vẫn đang bận rộn công việc trong phòng sách. Khi ngang qua cửa phòng sách, cô thò nửa khuôn mặt vào trong, vốn dĩ định hỏi anh khi nào thì xong việc. Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn rồi móc một ngón tay về phía cô.
Tưởng Ly bèn ngoan ngoãn xuôi vào trong.
Cô vừa tắm xong, tóc mới sấy khô qua loa còn hơi ướt. Lục Đông Thâm kéo cô vào lòng, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay cô, lau tóc cho cô một cách tự nhiên như không.
Tưởng Ly thích nhất là như thế này. Động tác của anh nhẹ nhàng, bảo vệ mái tóc của cô như một báu vật trân quý. Anh rất kiên nhẫn, lau đến tận khi tóc cô khô hẳn. Đương nhiên, trình độ phục vụ cấp sao kiểu này không phải một sớm một chiều có thể luyện ra được. Ban đầu, Lục Đông Thâm không nắm bắt được kỹ thuật, một khi nắm chặt được chiếc khăn lông trong tay là bắt đầu vò, như vò đầu cô vậy.
Dưới sự kháng nghị của Tưởng Ly, Lục Đông Thâm mới kịp thời sửa chữa lại cách làm của mình, nhưng vẫn có lúc không kiểm soát được lực tay, không để ý một chút là khiến cô đau. Anh còn tỏ thái độ oan ức, tự nhận là mình đã nhẹ nhàng lắm rồi.
Về sau, Lục Đông Thâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, trình độ phục vụ tăng vòn vọt như hỏa tiễn. Tưởng Ly lấy làm lạ sao anh có thể giác ngộ cao như vậy, anh tổng kết: "Cứ dựa theo tiêu chuẩn vuốt mèo là được."
Tưởng Ly nhắm mắt lại, thoải mái tới mức sắp ngủ gật, trong hơi thở toàn là mùi hương của anh, lúc có lúc không, dễ ngửi lại an tâm.
Cô mơ mơ hồ hồ hỏi: "Có phải một thời gian rất dài nữa chúng ta sẽ không thể về Trung Quốc không?"
Lục Đông Thâm trầm ngâm giây lát: "Gần như vậy."
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy... Em muốn tranh thủ thời gian rảnh về một chuyến."
Lục Đông Thâm đặt chiếc khăn lông qua một bên, xoay mặt cô lại đối diện mình. Cô hắng giọng: "Em ấy à, chính là muốn về Thương Lăng một chuyến, có rất nhiều đồ em còn để ở đó."
"Cần gì em cứ nói thẳng với Tưởng Tiểu Thiên, bảo cậu ấy gửi bưu điện qua là được."
"Ý của em là em nhớ Thương Lăng." Tưởng Ly lặp lại: "Bạn bè của em đều ở đó, còn cả Bắc Kinh em cũng nhớ, nhà của em ở đó, còn biết bao nhiêu bạn học."
Lục Đông Thâm cười khẽ một tiếng trên đỉnh đầu cô: "Em làm vợ anh rồi thì đây chính là nhà của em. Chẳng phải Trung Quốc có một câu nói là "lấy gà theo gà, lấy chó theo chó" sao? Thương Lăng và Bắc Kinh chỉ có căn nhà, không có nhà."
Tưởng Ly ngả người vào lòng anh. Câu này không sai, nhưng mục đích thật sự khiến cô muốn quay về không phải vì căn nhà. Chuyện Huyền thạch cô chưa hề từ bỏ. Hơn nữa từ lúc ra khỏi Tần Xuyên, cô đã dặn dò Nguyễn Kỳ, một khi có tin tức của Huyền thạch phải lập tức thông báo với cô.
Mà trước đó cô cũng đã liên lạc với Quý Phi.
Cô đã tới gặp người "may mắn sống sót" ấy, đúng như Quý Phi nói, trạng thái tinh thần gặp vấn đề rất lớn. Quý Phi hỏi ý kiến của cô. Sau nhiều lần quan sát, thật ra trong lòng cô đã lạnh ngắt đi một nửa, khó mà bình thường trở lại.
Cuộc gặp gỡ với Quý Phi được coi là bí mật riêng tư. Một là Lục Đông Thâm không hy vọng cô quan tâm quá nhiều đến chuyện bốn năm trước. Hai là, vị dâu trưởng Lục Môn như cô lúc nào cũng bị mọi người chú ý, quá ầm ĩ ồn ào không biết lại gây ra thị phi gì.
Quý Phi nắm giữ một lượng nhỏ Huyền thạch trong tay, có thể chống đỡ cho việc nghiên cứu hoàn thiện bí kíp của cô. Có lẽ vì áy náy với cô, thế nên Quý Phi không tiếc công sức cung cấp phòng pha chế cho cô. Nhưng nếu muốn cứu người và giải quyết vấn đề cảm giác đau của Lục Đông Thâm thì chút Huyền thạch ấy còn lâu mới đủ.
Cô tin rằng Lục Đông Thâm biết chuyện cô và Quý Phi qua lại. Anh chính là một người đàn ông như vậy, bạn những tưởng anh chẳng biết gì, thực chất anh đều biết hết, chỉ là chưa tính toán với cô mà thôi. Chuyện tìm kiếm Huyền thạch anh ban rõ lệnh cấm, thế nên nếu cô cứ tiếp tục dây dưa đối với cùng một vấn đề thì chắc chắn sẽ dấy lên sự cảnh giác của anh.
Nên cô đã thông minh chuyển đề tài, lẩm bẩm: "Anh nói cứ như căn nhà của em không đáng tiền vậy, nó cũng được mua bằng tiền thật, vàng thật ấy chứ."
Lục Đông Thâm không nói gì, kéo cô dậy.
Tưởng Ly sững người, cứ nghĩ mình đã nói sai chuyện gì chọc cho anh không vui. Cô đang định nói một câu xoa dịu thì thấy Lục Đông Thâm cũng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc, cầm một lá thư lớn đặt trên bàn, tiến tới.
Một phong thư khá dày, bên trong có lẽ chứa không ít tài liệu, xếp chung với đống tài liệu chất cao, ban nãy bước vào Tưởng Ly không hề chú ý.
Lục Đông Thâm kéo cô ngồi lên ghế, mở phong thư ra. Quả nhiên rút ra cả một tập tài liệu. Tưởng Ly nhìn anh khó hiểu, ý gì đây? Không phải bắt cô học để lĩnh hội tinh thần từ chúng chứ?
Lục Đông Thâm mặc kệ nét mặt nghi hoặc của cô, không giải thích gì nhiều, lật từng bản tài liệu xuống trang cuối cùng, lần lượt bày ra trước mặt cô, tiện tay với lấy một cây bút đưa cho cô: "Ký tên đi."
"Tài liệu gì đây?" Tưởng Ly tò mò, thò tay giở về phía trước.
Nhưng cô bị Lục Đông Thâm chặn lại. Anh vòng qua từ phía sau cô, một tay kia chống lên bàn, bao bọc cô trong khoảng không gian trước lồng ngực anh: "Cô gái, tò mò vậy làm gì? Bảo em ký tên thì cứ ký tên."
Tưởng Ly nghiêng mặt nhìn anh: "Cô gái nào đó có thể không tò mò, nhưng em là vợ của anh, hiếu kỳ một chút không được sao?"
"Nếu đã là vợ của anh rồi thì càng phải nghe lời chồng. Chồng bảo em làm gì em cứ làm theo." Lục Đông Thâm bình tĩnh tiếp lời cô, rồi tặng cho cô một viên "thuốc an thần": "Anh là chồng em, anh hại em được chắc?"*
*Làm qua vài vụ ly hôn, tôi xin thông báo đây là khởi điểm của 80-90% các vụ tranh giành tài sản, nên mọi người đọc truyện cần cái đầu tỉnh táo =))
Tưởng Ly không nghĩ anh hại được cô, cô hai bàn tay trắng có gì đáng để anh mưu tính? Vấn đề là, cô cũng phải có quyền được biết nội dung của văn bản chứ? Nên thỏa mãn chút hiếu kỳ của cô chứ nhỉ?
"Ngoan đi, ký xong em sẽ biết thôi." Lục Đông Thâm khẽ dỗ dành, bờ môi mỏng khẽ lướt qua gò má cô, đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Động tác thân mật của người đàn ông giống như một lời thôi miên. Bao nhiêu kiêu hãnh của Tưởng Ly mềm oặt ra hết, bàn tay cầm bút cũng nhũn ra. Cô nghe lời ký tên hết vào từng tập tài liệu.
Lục Đông Thâm cười mãn nguyện. Anh ngậm lấy vành tai cô, chọc cho cô thở gấp, giọng nói lười biếng, uể oải: "Nói đi, tài liệu gì vậy?"
Bờ môi của Lục Đông Thâm không chịu nghiêm túc, trượt một mạch xuống dưới: "Toàn bộ tài sản của anh. Em đã làm vợ anh rồi, anh phải bảo đảm cho em một cuộc đời ăn sung mặc sướng chứ."
Tưởng Ly sửng sốt, vội lật xem tất cả. Lần này Lục Đông Thâm không cản cô nữa, mặc cho cô giày vò từng tờ giấy.
Quả không sai, tất cả đều là những văn bản điều phối cổ phần các công ty dưới quyền quản lý của anh, quyền quản lý động sản – bất động sản toàn cầu, quyền sở hữu chung các loại quỹ tài chính và tài khoản ngân hàng, văn bản thông báo quyền thừa kế... Nét bút rành mạch của cô có nghĩa là cô có quyền sở hữu thậm chí điều động tất cả tài sản của anh...
Nuốt vội nước bọt, cô bỗng cảm thấy hơi thở của mình trở nên yếu ớt, sống lưng như bị người ta rút ra một đoạn, cô mềm oặt người dựa vào cạnh bàn: "Lục Đông Thâm, sao anh giàu có vậy... Không, không, không, ý của em là..." Cô tỉnh lại, đứng phắt dậy, quay người nhìn anh: "Chẳng phải tài sản và cổ phần của anh đều bị đóng băng rồi ư?"
"Ừm." Lục Đông Thâm chống hai tay lên mép bàn, bao bọc cô hoàn toàn trong phạm vi vòng tay mình, áp mặt xuống, không kìm được lòng mình, hôn lên khóe môi cô: "Chỉ là đóng băng thôi. Còn nữa, em chưa nghe nói câu "lạc đà chết vẫn to hơn ngựa" đấy sao? Anh vẫn có thể cho em được."
Thấy cô cứ ngẩn người nhìn mình, anh hơi ngước mắt lên: "Tin anh đi, anh sẽ nhanh chóng giành lại tất cả những thứ thuộc về mình. Em bước vào Lục Môn, trở thành dâu trưởng của Lục Môn, trong tay chắc chắn phải nắm giữ cổ phần của Lục Môn. Bé con, những thứ cho em, anh sẽ từ từ sắp xếp lần lượt."
~Hết chương 584~