Mục lục
Người Tình Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đây, biểu cảm của Nguyễn Kỳ còn thảng thốt hơn cả ban nãy.



Cô cứ thế nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út. Viên kim cương không nhỏ, khiến đầu ngón tay cô trở nên thanh mảnh rõ ràng, kiểu bẻ là gãy vậy. Cô nhìn mãi một lúc lâu, rồi lại ngước lên ngó Nhiêu Tôn: "Anh... Làm gì có ai như anh chứ!"



Câu nói cuối cùng đại diện cho việc cô đã hiểu ra.



Nhiêu Tôn liên tục dỗ dành, nắm lấy tay cô: "Em xem, nhẫn cũng đã đeo vào rồi, không thể tháo ra tại đây, không may mắn."



"Không phải đâu, Nhiêu Tôn, em đâu có..."



"Đeo vào tức là đồng ý rồi. Con người phải giữ chữ tín chứ. Xưa nay em vẫn là một cô gái tốt trọng tình thủ tín* mà." Nhiêu Tôn ngắt lời cô, tiếp tục tấn công: "Hơn nữa, chuyện anh muốn lấy em làm vợ em đã biết từ lâu rồi, đằng nào chả lấy anh, thế nên em tháo nhẫn xuống, bảo anh biết đeo cho ai?"



*Biết trọng tình cảm và giữ niềm tin.



Nguyễn Kỳ cảm thấy hơi rối, chỉ là có cảm giác câu nói này của Nhiêu Tôn không sai, nhưng cũng không ổn ở chỗ nào đó. Cô muốn nói gì để phản bác đôi chút nhưng nhất thời cũng không tìm ra từ ngữ thích hợp.



Bên này, thật ra Nhiêu Tôn đang thấp thỏm vô cùng, hồi hộp lo lắng, chỉ sợ Nguyễn Kỳ sau khi tỉnh lại sẽ mắng anh "cả vú lấp miệng em". Đang trong lúc căng thẳng như vậy thì di động đột ngột kêu lên một tiếng.



Chỉ một tiếng ấy như tiếng chuông đánh thức Nguyễn Kỳ. Ngay sau đó cô giơ tay đánh lên cánh tay Nhiêu Tôn: "Anh định qua mặt ai? Thế nào gọi là đằng nào cũng làm vợ anh? Em chấp nhận rồi sao? Đến màn cầu hôn hôm nay em còn chưa đồng ý nữa là."



Nhiêu Tôn chỉ hận không thể phun thẳng một ngụm máu lên di động. Đang yên đang lành lại kêu đúng lúc này. Anh chửi rủa một tiếng: Mẹ kiếp, ai mà có duyên quá vậy?



Anh tiện tay cầm di động lên xem, cũng tiện thể xoa dịu bầu không khí gượng gạo hiện có, nghĩ xem tiếp theo phải đối phó làm sao. Ai ngờ vừa đọc xong, anh sững người.



Hóa ra là Lục Đông Thâm...



***



Khi Tưởng Ly vượt ngàn dặm xa xôi tới được Thương Lăng thì cũng đã quá nửa đêm. Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ cộng thêm những màn quá cảnh, đổi xe trong nước, chuyện chênh lệch múi giờ đối với cô mà nói đã sớm không còn tồn tại. Cô chỉ muốn lập tức tìm một chiếc giường, thoải mái co dãn cơ thể và ngủ một giấc.



Thế nên hai chân vừa chạm đất, cô lập tức lao tới Lâm khách lầu ở thành cổ. Nơi ở của cô cách xa trung tâm thành phố, cô không muốn cử động thêm một bước nào nữa rồi.



Ở tầng một của Lâm khách lầu có người điểm canh, đây là quy định lúc còn sống Đàm Chiến để lại. Lúc trước anh ấy từng đắc tội nhiều người, nên ở bất cứ địa điểm kinh doanh nào cũng sẽ để một người điểm canh, sợ ban đêm có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Tưởng Ly còn từng nói: Chỉ cần có kẻ rắp tâm làm loạn, chỉ độc một người điểm canh cũng có ích gì đâu.



Đàm Chiến cười: Đó là thói quen từ thời xưa để lại, giữ lấy thói quen cũng là giữ vững quy củ.



Thế nên sau khi Đàm Chiến mất, Tưởng Ly vẫn còn giữ thói quen này.



Bây giờ thời thế bình yên, thành cổ Thương Lăng vẫn luôn là nơi đêm không cần đóng cửa, rơi đồ ngoài đường không sợ ai nhặt. Vào lúc đêm khuya thanh vắng, đến tiếng chó sủa còn không nghe thấy, thế nên điểm canh càng là chuyện không cần làm. Đâu có giống như thời xưa cần một người đi qua đi lại nhắc nhân dân đề phòng củi lửa, họ đã sớm nằm ngặt xuống ghế ngủ từ lâu rồi.



Cửa lớn của Lâm khách lầu đóng kín. Tưởng Ly nhảy thẳng vào từ một cửa sổ khép hờ, nhẹ nhàng rón rén, không để lại động tĩnh gì. Cô mang hành lý lên tầng hai, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy giường còn mừng hơn gặp bố mẹ.



Giấc này Tưởng Ly chỉ hận không thể ngủ đến khi trời đất già cỗi, đến một giấc mơ cũng không có. Chỉ là ngủ mãi ngủ mãi, cô chợt mơ màng nghe thấy câu nói khẽ khàng của Lục Đông Thâm vang bên tai: Bé con, anh yêu em...



Cô choàng tỉnh giấc.



Ngoài cửa sổ trời đã sáng trắng, nắng rất rực rỡ. Cô không kéo rèm cửa, lúc vào cô ngã lăn ra giường luôn nên không biết gì hết. Bây giờ mở mắt ra có thể nhìn thấy cả bầu trời xanh trong trên đỉnh đầu, đến hình dáng của mây cũng chân thực, đáng yêu.



Là bầu trời xanh của Thương Lăng, cũng là ánh nắng của Thương Lăng.



Tưởng Ly uể oải nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng cẳng, cảm giác mỗi tấc da thịt của mình đều như dính vào mặt giường vậy. Một mùi hương sảng khoái, sạch sẽ ập vào mũi. Ừm, xem ra tên nhóc Tưởng Tiểu Thiên này vẫn còn chút lương tâm, biết thay ga giường, vỏ gối định kỳ.



Cô mạnh mẽ vươn vai, dãn gân cốt, cứ như vừa sống lại vậy.



Cô đi chân trần ra trước cửa sổ, mở cửa ra, có cơn gió mát lạnh ùa vào phòng, kèm theo đó là tiếng bước chân qua lại của những người trong thành cổ, tiếng cười hùa cùng tiếng trò chuyện.



Tưởng Ly hít sâu một hơi, quả nhiên, vẫn là bầu không khí của Thương Lăng có sức sống, dễ chịu, quen thuộc và khiến người ta cảm thấy chân thực.



Đã chiều rồi, có lẽ vừa qua gian chợp mắt một chút, cả thành cổ đều nhộn nhịp.



Có đứa trẻ chạy qua chạy lại trên con đường đá xanh, có chú chó núi to bằng nửa con chó trưởng thành đuổi theo nó đùa nghịch. Những con mèo ở thành cổ vẫn biếng lười như vậy, Tưởng Ly phóng tầm mắt sang những mái hiên đối diện là có thể nhìn thấy chúng nằm ườn.



Tắm rửa qua, thay một bộ quần áo, Tưởng Ly liền đi ra khỏi phòng ngủ.



Lâm khách lầu rất đông đúc.



Từ xa đã nghe thấy chất giọng đầy mạnh mẽ của Tưởng Tiểu Thiên: "Tay chân nhanh nhẹn lên, không biết được khi nào Tưởng gia đột ngột quay về, lau dọn sạch sẽ tất cả đồ đạc, một chút bụi bẩn cũng không được để lại."



Sau đó có âm thanh chuyển bàn dọn ghế.



Tưởng Tiểu Thiên thi thoảng lại hét lên: "Nhẹ thôi nhẹ thôi, ấm trà làm bằng tử đàn này là đồ gia thích nhất, làm vỡ thì phải làm sao?"



Tiếng của Răng trắng từ xa vọng lại: "Tưởng Tiểu Thiên, cụ nhà cậu, chỉ biết đứng đó gào thét không làm việc. Cả ngày hôm nay tôi đang phải dốc sức đây. Tưởng gia mà không về, xem tôi xử lý cậu thế nào!"



"Dâng hiến chút sức thì làm sao hả? Chuyện của Tưởng gia to hơn trời!" Tưởng Tiểu Thiên nói bằng giọng hống hách.



Tưởng Ly đứng trên tầng hai, nhìn xuống qua lan can.



Cả trà lầu còn chưa mở cửa bán hàng, tiếng ồn ào đều là của người trong nhà.



Đúng là tổng vệ sinh thật.



Tưởng Tiểu Thiên trông chừng mấy đứa đàn em bên dưới, đứa quét nhà, đứa lau cửa sổ. Răng trắng đang nhịn đến đỏ mặt cùng các anh em dọn các ấm trà. Đại Phi cầm cây phất trần lông gà quơ bốn phía xung quanh. Mặt béo thì khá hài hước, đeo một chiếc tạp dề bò dưới sàn, tay cầm tăm bông lau bụi trên bức bình phong.



Cả Lâm khách lầu e rằng chỉ có bức bình phong đó là khó lau sạch nhất.



Có những hoa văn rất đẹp, được làm từ bàn tay của các nghệ nhân truyền thống nhất, nhưng cũng rất nhỏ, các ngóc ngách dễ bám bụi. Nhưng bình thường Tưởng Ly chỉ ngồi ngắm, một khi có bụi đều xách cổ mấy tay đệ rảnh rang tới móc bụi, mỗi lần mất cả ngày trời.



Đúng là làm khó cho Mặt béo. Tuy là một anh béo nhanh nhẹn nhưng chung quy vẫn cứ là béo.



Ừm... Hình như còn béo lên một chút so với lúc cô đi khi trước.



Tưởng Tiểu Thiên thì không cần nói.



Đúng như Răng trắng kháng nghị, người rảnh rang nhất chính là nó.



Tay chống hông đứng giữa nhà, điệu bộ như chỉ huy chiến đấu vậy.



Tưởng Ly chống hai cánh tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn góc mặt của Tưởng Tiểu Thiên. Đen đi một chút, nhưng lại đẹp trai lên một chút. Cô nghe Phù Dung kể, gần đây có một cô nàng đuổi theo tán tỉnh nó, khiến nó phiền phức phát điên, thẳng thừng giơ dao ra. Nhưng lại không chĩa dao về phía cô gái mà chĩa vào chính mình, nói với cô gái: Cô giết tôi luôn đi còn hơn.



Cứ thế làm con gái nhà người ta sợ quá chạy mất, khiến Phù Dung tức giận càm ràm với Tưởng Ly: Với tính khí của Tưởng Tiểu Thiên mà cũng đòi kết hôn? Mơ đi.



~Hết chương 619~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK