Tưởng Ly cũng thật lòng không thể ra tay được. Cuối cùng, cô buông tay, con dao rơi thẳng xuống đất. Con sói nhỏ có lẽ vừa kịp hiểu ra tình huống ban nãy, nó quay mặt đi ngay, loạng choạng chạy thật xa.
Đàn sói từ từ lùi hẳn, cũng lặng lẽ không một tiếng động như khi xuất hiện vậy.
Tưởng Ly nằm rạp xuống đất, cả người không tài nào nhúc nhích được, giống như bị ai rút gân vậy. Giờ phút này được sống tiếp, cô vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực cho lắm.
Lục Đông Thâm cũng ngồi yên tại chỗ hồi lại sức một lúc lâu, sau đó đưa tay vỗ vỗ cô: “Đi thôi”.
Tưởng Ly nằm im bất động, rất lâu sau, cô mới lên tiếng: “Anh bấu tôi một nhát đi, trước tiên tôi phải chứng minh xem có phải mình đang nằm mơ không”.
Nghe xong, Lục Đông Thâm có chút dở khóc dở cười. Anh bước lên, vòng tay qua bả vai cô, kéo cô ngồi dậy.
Cô cũng quả thực không còn chút sức lực nào nữa, bèn nghiêng đầu dựa vào vai anh, đến cả mắt cũng không buồn mở ra. Lục Đông Thâm quay sang nhìn cô, khuôn mặt cô trắng sáng như trăng. Anh không kìm được, giơ tay lên, ngón tay dài và gầy đã gần chạm tới má cô thì bỗng khựng lại, sau đó anh đổi ý, chuyển sang bấu má cô một cái.
Tưởng Ly kêu lên đau đớn, bấy giờ mới mở mắt.
“Chúng ta chưa chết hả?” Cô hỏi.
“Phải, mạng lớn.” Lục Đông Thâm vẫn đang ôm cô.
Bấy giờ Tưởng Ly mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Trái tim dường như đã ngừng đập rất lâu bây giờ mới lại rộn ràng theo quy luật.
Gió đêm lạnh lẽo từ từ thổi đến.
Có khí lạnh, Tưởng Ly mới ý thức được mình đang dựa vào lòng anh. Mà anh vẫn đang ngồi nhìn cô. Khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ gần đến thế, nhất là lúc này khi khuôn mặt anh đang gần trong gang tấc, cực kỳ anh tuấn, từng hơi thở như len lỏi vào trong lồng ngực của cô.
Cô đột ngột đẩy anh ra, nét mặt thiếu tự nhiên.
Lục Đông Thâm cũng tiện đà ngả người sang bên, nói một câu nửa đùa nửa thật: “Mặc dù giúp người chẳng mong báo đáp, nhưng cô cũng không cần qua cầu rút ván nhanh vậy chứ?”.
“Không dám, không dám, đến ơn huệ nhỏ xíu anh còn tính toán so đo, tôi mà nợ anh ơn to huệ lớn thì đời này liệu còn sống thoải mái được không?”
Cái miệng đúng là không tha cho ai.
Khóe môi Lục Đông Thâm thấp thoáng một nụ cười. Anh đứng lên, giơ tay ra trước mặt cô: “Đứng dậy đi”.
Tưởng Ly không đưa tay cho anh.
Dưới trời đêm, cô và anh nhìn thẳng vào nhau.
Sau lưng anh là cả bầu trời sao rộng lớn, đôi mắt anh dường như cũng thâm sâu khó hiểu như thế. Nhìn từ góc độ này, trông anh cao lớn như một vị thần vậy.
Cô thu lại điệu bộ bắng nhắng, hỏi: “Anh từng ăn sói phải không?”.
Lục Đông Thâm nhìn cô im lặng.
Tưởng Ly vẫn nhìn anh chằm chằm như thế, rồi hỏi lại lần nữa, rành mạch từng câu từng chữ: “Anh từng ăn sói, đúng không?”.
Lục Đông Thâm thu tay về, đứng nhìn cô từ trên xuống. Lần này thì anh trả lời: “Phải, tôi từng ăn sói”.
Đàm Diệu Minh bị các cơ quan có liên quan kéo đi hỏi chuyện, khi bước ra đường chân trời đã nửa sáng nửa tối.
Trước bình minh luôn là thời khắc u ám nhất.
Tề Cương và các thuộc hạ vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Cuối cùng sau khi nhìn thấy Đàm Diệu Minh bước từ cầu thang xuống, Tề Cương đang đứng dựa vào một bên xe hút thuốc lập tức dập tắt điếu thuốc, rảo bước tiến lên.
Trước khi bị gọi đi hỏi thăm, Đàm Diệu Minh vẫn đang giải quyết chuyện các anh em bị thương, cả mấy địa điểm bị niêm phong, anh cũng lần lượt chạy đi nhờ cậy quan hệ, ngay sau đó thì anh bị dẫn về lấy lời khai, suốt cả một ngày từ sáng tới tối, tâm lực đều kiệt quệ.
Khi trời chưa sáng, nhiệt độ khá thấp, còn có gió.
Nhưng Đàm Diệu Minh không mặc áo khoác. Anh vắt chiếc áo dạ lên cánh tay. Sau khi bước lên, Tề Cương đón lấy chiếc áo của anh, các anh em khác mở cửa xe ra.
“Cho anh điếu thuốc.” Đàm Diệu Minh không vội lên xe ngay.
Tề Cương rút bao thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu rồi đưa cho Đàm Diệu Minh. Làm xong những việc này, cậu ta lại đánh mắt ra hiệu cho những người khác, họ hiểu ý, tạm thời tránh mặt.
“Đàm gia, trời lạnh, anh khoác áo vào đi.” Tề Cương khoác chiếc áo dạ lên vai anh.
Sau đó, cậu ta cũng tự châm một điếu thuốc, cùng Đàm Diệu Minh đứng hút bên cạnh xe.
“Đã tìm ra kẻ gây chuyện chưa?” Rất lâu sau, Đàm Diệu Minh mới cất lời.
“Em đã nghe ngóng các anh em trên giang hồ, không ai biết gì về chuyện này. Đàm gia, có lẽ là đường tối.” Đường tối là cách nói trong giới của họ. Người sống trong giang hồ như sống trên một tấm lưới, trông thì rất rời rạc, nhưng chỉ cần nghe ngóng lẫn nhau là biết được danh tính đối phương, làm cho ai, việc này cũng giống như người đó có chứng minh thư trên giang hồ vậy. Kiểu người như thế gọi là đường sáng. Nhưng nếu không tra ra được thân phận của đối phương thì sẽ không phải người lăn lộn nhiều trên giang hồ, người như vậy sẽ bị gọi là đường tối.
Sống ở giang hồ, người ta thà đắc tội với đường sáng cũng không muốn dây vào đường tối. Một là, đường tối thân phận bất minh, bạn sẽ chẳng biết mình đắc tội với vị “thần tiên” nào. Hai là hao tổn thời gian, sức lực, không phải người trong giang hồ khi điều tra phạm vi sẽ mở ra rất rộng.
Một khi gặp tình huống này, các anh cả trong giới đành thôi. Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp các anh em trong nhà bị thương không nặng, thế nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nhưng Đàm Diệu Minh thì không được.
Anh chưa bao giờ người chịu yếu thế, chắc chắn sẽ phải xách được cổ đối phương ra ngoài. Về điểm này, Tề Cương là người hiểu rõ nhất.
Quả không sai, sau khi Đàm Diệu Minh nghe xong, anh nhả ra một làn khói thuốc rồi trầm giọng nói: “Anh không cần biết hắn là đường sáng hay đường tối, phải điều tra ra hết cho anh. Nhìn thấy máu của các anh em rồi, anh cũng phải nhìn thấy máu của chúng nó mới được”.
“Em hiểu rồi.” Tề Cương xưa nay làm việc luôn rất gọn ghẽ, không cần Đàm Diệu Minh dặn dò nhiều.
“Kẻ tố cáo thì sao?” Đàm Diệu Minh hỏi.
“Em đang định nói với anh chuyện này. Đàm gia, em đã điều tra ra kẻ tố cáo rồi, người của Long Quỷ, tên là Thiên Dư. Có lẽ anh có ấn tượng, chính là tay thanh niên vẫn hay đi bên cạnh Long Quỷ, đeo kính, trông có vẻ rất văn hóa, tri thức đó.”
Đàm Diệu Minh nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra tên nhóc đó.
“Có anh em nhìn thấy Thiên Dư đi gặp mặt mấy tay quan chức. Khỏi cần nói, chắc chắn là do Long Quỷ sai bảo.” Tề Cương cất giọng phẫn nộ: “Mấy năm nay, Long Quỷ gây ra cho chúng ta không ít chuyện, em đã ngứa mắt hắn từ lâu rồi. Đàm gia, chỉ cần anh nói một tiếng, em sẽ dẫn anh em xông tới đó ngay. Chẳng phải chúng giở trò sau lưng ư? Thế thì chúng ta cứ giết trước mặt, phá nát địa bàn của chúng nó ra, chém chết người của chúng nó!”.
Ở Thương Lăng, có một vài đại ca giang hồ, nhưng đa phần đều không làm được lớn, cùng lắm chỉ là mấy tên côn đồ hạng nhỏ, không dám dây vào đại sự, nhưng mấy trò trộm cướp vặt thì nhanh không tưởng. Người có thể so tài ngang ngửa với Đàm Diệu Minh chỉ có Long Quỷ mà thôi. Hắn cũng là dân anh chỉ lâu năm ở Thương Lăng. Năm xưa, khi Đàm Diệu Minh còn chưa ngồi vững trên giang hồ, Thương Lăng chính là nơi Long Quỷ tác oai tác quái.
Lúc đó Thương Lăng chưa hoàn toàn được chấn chỉnh, cũng chưa phát triển rầm rộ như bây giờ. Người trong thành cổ, nhất là những người làm ăn buôn bán đều không quá khá giả, nhưng lại hời cho đám người của Long Quỷ lợi dụng vơ vét. Khi Đàm Diệu Minh thể hiện tài năng của mình ở đất Thương Lăng, hắn không ít lần dẫn người đến chèn ép anh, thậm chí có lần còn tập kích nơi ở của anh vào ban đêm, ngông cuồng liều lĩnh, suýt nữa lấy cả mạng của Đàm Diệu Minh.
Năm đó, Đàm Diệu Minh bị thương rất nặng, bặt vô âm tín. Tất cả các anh em, bao gồm cả Tề Cương đều ngỡ rằng Đàm Diệu Minh sẽ không qua khỏi được cửa ải ấy. Ai ngờ anh đã quay về, bên cạnh còn có thêm một Tưởng Ly.
Sau khi nhận được tin Đàm Diệu Minh quay lại Thương Lăng, Long Quỷ liền sai người ngăn chặn. Tưởng Ly kia đánh đấm không thua kém gì Đàm Diệu Minh, vượt mọi khó khăn, cùng Đàm Diệu Minh đợi được các anh em tới cứu viện. Người của Long Quỷ tổn thất nghiêm trọng.
Mà sau khi quay lại, Đàm Diệu Minh cũng bắt đầu thay đổi quy tắc trò chơi sinh tồn. Anh chủ động hợp tác với chính quyền, chủ động đầu tư vào các dự án, công trình, lũng đoạn phần lớn các ngành nghề thương mại của thành phố. Những cách chơi đó Long Quỷ hoàn toàn không nghĩ ra được. Dần dần, rất nhiều anh em cũng không còn muốn theo Long Quỷ đánh đánh giết giết nữa. Có ai không muốn sống một cuộc sống bình yên? Thế nên rất nhiều người đã quay sang đầu quân cho Đàm Diệu Minh…