Khi trời nhá nhem tối, Đàm Diệu Minh đã tới.
Khí thế không hề nhỏ, rầm rộ dũng mãnh lên tới hơn hai mươi người. Người nào người nấy đều mặc quần Âu áo vest, không thua kém gì đội ngũ vệ sỹ Lục Đông Thâm cử tới bệnh viện.
Đàm Diệu Minh ăn mặc rất thoải mái, áo khoác mỏng màu trắng, quần dài, nổi bật vẻ phong độ giữa cả đám người, cộng thêm một thân hình cao to lại càng ưa nhìn hơn.
Anh ôm theo một bó hoa rất to, vừa định bước vào phòng ICU thì bị đám vệ sỹ trong bệnh viện cản lại.
Ngay sau đó, đám thuộc hạ phía sau đã lập tức có những hành động ngăn chặn những người vệ sỹ kia. Hai bên có vẻ như định đọ sức. Đàm Diệu Minh phóng một ánh mắt qua: “Lịch sự một chút, chúng ta tới đây để thăm người bệnh đấy”.
Bấy giờ đám thuộc hạ mới buông bàn tay đang lôi kéo vệ sỹ ra.
Các y tá trong phòng ICU lao đi thông báo, tức tốc mang thông tin Đàm gia tới thăm truyền đi khắp bệnh viện. Lần này thì hay rồi, không chỉ có cả đám phóng viên đang túc trực ngay trước cửa bệnh viện mà trên cả hành lang thông tới phòng ICU cũng có các bác sỹ và y tá bu đầy.
Thứ nhất, mọi người đã sớm nghe ngóng loáng thoáng rằng mấy hôm nay có vị tổng giám đốc họ Lục ra vào phòng ICU, nhưng vì có vệ sỹ bảo vệ nên các bác sỹ và nhân viên y tế khoa ngoại đều không thể nhìn được diện mạo thật của người ấy. Nhưng từng có bác sỹ được diện kiến ở khoảng cách gần đã trở về miêu tả bằng thái độ cực kỳ kích động, nói rằng chỉ cần nhìn từ xa đã nhìn trái tim đập rộn ràng, nhìn gần thì càng đẹp trai đến tàn nhẫn.
Thứ hai, Đàm gia cũng là một nhân vật truyền kỳ tại thành phố Thương Lăng. Mọi người ai cũng kính trọng gọi anh một tiếng “Đàm gia”. Thế nên ai cũng muốn tiếp cận. Quan trọng hơn cả là tất cả mọi người đều biết danh Đàm Diệu Minh là một “soái ca” phong độ ngời ngời. Phòng ICU lần này được tiếp đón hai người đàn ông “khuynh sắc khuynh thành” như vậy, mọi người không điên mới lạ.
Trước cửa có cả người của Lục Đông Thâm và Đàm Diệu Minh canh gác, những người được ra vào chỉ có thể là các bác sỹ trực phòng ICU.
Hai anh em trai nhà họ Thai không có mặt ở bệnh viện, nên người trực tiếp đón Đàm Diệu Minh chỉ có Thai Tử Tân. Cảnh Ninh trong lúc ra ngoài gọi điện thoại đã vô tình bắt gặp cảnh này, trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn, vội vàng quay lại phòng nghỉ tìm Lục Đông Thâm.
Khi Thai Tử Tân bước vào phòng bệnh, vừa hay nhìn thấy bó hoa Đàm Diệu Minh mang tới đã được đặt trên bàn. Đó là một bó hoa rất lớn, có điều không hề may mắn: Hoa thiên điểu.
Loài hoa dùng để viếng người đã khuất.
Người đến không có ý đồ tốt đẹp.
Nếu chân thành muốn tới thăm bệnh, ai lại mang theo một bó hoa thiên điểu chứ?
Từ ngày bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn đến nay, sóng gió to nhỏ gì Thai Tử Tân coi như cũng đã từng gặp qua. Một cô gái, đứng trong thế giới tàn sát của đàn ông, cùng đàn ông giành từng miếng ăn, vốn dĩ đã thuộc về nhóm những kẻ yếu thế hơn. Cô có được thành tích như hôm nay, có thể khiến giới thương nhân thừa nhận địa vị của mình cũng là nhờ từng ngày gắng gượng, giẫm lên vai của những người đàn ông đã chìm xuống cát bùn mà tiến.
Thế nên, những người tìm tới cửa gây chuyện như Đàm Diệu Minh cô đã gặp quá nhiều, không đến mức phải sợ hãi. Nếu đối phương không phải Đàm Diệu Minh, chắc chắn cô sẽ lập tức sai vệ sỹ “tiễn” ra ngoài.
Nhưng người đó lại là Đàm Diệu Minh.
Đất Thương Lăng này là địa bàn của anh ta, trong thế giới của anh ta không có cái gọi là tranh đấu một cách văn minh. Cô không hay giao lưu qua lại với những người trên giang hồ, dĩ nhiên phải thận trọng hơn ba phần.
Hoa thiên điểu, chính là lời dằn mặt mà Đàm Diệu Minh dành cho cô.
Dù có phẫn nộ cũng phải cố mà nhịn.
“Anh Đàm thật có lòng.” Cô đứng trước cửa phòng bệnh, lẳng lặng cuộn chặt tay lại.
Đằng sau lưng cô là Tần Dịch, tài xế kiêm vệ sỹ luôn theo sát bên cạnh cô, người đã đi theo cô từ năm cô mười tám tuổi, mới đó đã mười năm rồi. Sau khi nhìn thấy bó hoa thiên điểu đó, anh ấy nhíu mày, vừa định tiến lên thì Thai Tử Tân đã hiểu ý ngay, lập tức giơ tay ngăn cản.
Đàm Diệu Minh nghe thấy động tĩnh bèn quay người lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Diệu Minh, Thai Tử Tân đã hơi sững người. Trước kia cô đã từng xem ảnh của anh ta, nhưng khi được gặp người thật, lại càng cảm thấy anh ta ôn hòa vô hại hơn. Khuôn mặt tuấn tú vô cùng, nhìn thế nào cũng không giống một người đã từng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm.
Người thuộc hạ bên cạnh bê ghế ra cho Đàm Diệu Minh. Anh ngồi xuống, dáng vẻ hoàn toàn không giống như khách đến chơi. Anh quan sát Thai Tử Tân một lượt từ trên xuống dưới.
Lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp, lại có chút học thức và quý phái của một tiểu thư con nhà danh giá, đôi mắt đen láy, ánh mắt trong sáng kiên định, trông có vẻ chưa nhiều tuổi, nhưng trên người lại toát ra một khí khái không thua kém gì đàn ông.
“Cô chính là Thai Tử Tân?” Anh khẽ mỉm cười: “Ngay cả Lục Đông Thâm cũng phải kính trọng gọi tôi một tiếng Đàm gia đấy”.
Thai Tử Tân dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói của anh, cô sửa lại: “Chào Đàm gia”.
Đàm Diệu Minh tươi cười quay đầu nhìn Thai Quốc Cường nằm trên giường: “Tình hình của Thai tổng xem ra không ổn chút nào”.
“Cảm ơn Đàm gia đã lo lắng.”
“Lo lắng thì không dám nói.” Đàm Diệu Minh không hề nể mặt Thai Tử Tân: “Tôi chính là muốn đến xem Thai Quốc Cường đã chết chưa đấy”.
Thai Tử Tân giận dữ khựng lại giây lát. Tần Dịch không chịu nổi, bước lên: “Sao anh có thể ăn nói như thế chứ?”.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì! Đàm gia chúng tao muốn nói gì thì nói, mày quản được hả!” Thuộc hạ của Đàm Diệu Minh cũng thẳng thừng nghênh đón, ngữ khí ngang tàng vô cùng.
Tần Dịch dĩ nhiên không thể để cho Thai Tử Tân phải nuốt cục tức vào trong, nghiêm mặt lại: “Muốn gây chuyện phải không?”.
“Gây chuyện đó, muốn đánh nhau đó, tới đây, xem ai sợ ai?” Đối phương cũng không hề khách khí: “Mẹ kiếp, tao cho mày ngậm máu đấy, có tin không?”.
Tần Dịch không phải là một người dễ dọa dẫm, anh ấy đang định lấy nắm đấm chọi lại đối phương thì nghe thấy một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Căn phòng này mà đổ máu thật thì hời cho đám phóng viên ngoài kia quá rồi”.
Những người đứng trước cửa chủ động nhường một lối đi.
Là Lục Đông Thâm.
Anh đứng đó, tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhưng thần thái thì nghiêm nghị. Đằng sau lưng anh không có vệ sỹ, chỉ có một Cảnh Ninh và một Tưởng Tiểu Thiên vốn dĩ đã đi ăn cơm rồi, nghe phong thanh lại vội vàng chạy tới, đang thở hồng hộc.
Tay thuộc hạ kia buột miệng: “Mẹ thằng nào nói…”.
“Tề Cương.” Đàm Diệu Minh quát lên một tiếng: “Không được hỗn với Lục tổng”.
Tề Cương nhìn lại cho kỹ, bấy giờ mới phát hiện là Lục Đông Thâm tới, lập tức im bặt. Mặc dù ở đây Đàm gia là lớn nhất, nhưng người khiến Đàm gia nể mặt vài phần cũng không thể đắc tội.
Khuôn mặt phẫn nộ và căng thẳng của Thai Tử Tân hoàn toàn tan biến sau sự xuất hiện của Lục Đông Thâm. Hoặc có lẽ cô cảm thấy, vào lúc này, cho dù chỉ nghe thấy giọng anh thôi, cô cũng tràn đầy năng lượng.
Lục Đông Thâm bước vào.
Người vẫn luôn nỗ lực trên thương trường dĩ nhiên sẽ luyện được một đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh”. Tuy rằng vệ sỹ của hai gia đình Thai Lục trong bệnh viện đều không ít, nhưng người của Đàm Diệu Minh có thể nói là lực lưỡng, vạm vỡ, mang theo cả mùi máu đến đây. Mấy người nhuốm mùi giang hồ kiểu này, khi đánh giết cũng hoàn toàn không quan tâm tới tính mạng.
Anh liếc nhìn bó hoa trên mặt bàn, bấy giờ mới hiểu nguyên nhân xuất hiện sắc mặt trắng nhợt của Thai Tử Tân. Anh cười: “Đàm gia tới đây với khí thế hoành tráng quá, làm mấy cô gái sợ hãi là không nên”.
“Tôi tới tìm anh đấy.” Đàm Diệu Minh nói thẳng.
Lục Đông Thâm giơ tay: “Vậy Đàm gia, xin mời”.
Phòng nghỉ của bệnh viện trở thành trọng địa của trận chiến, ngoài cửa có người của Lục Đông Thâm, cũng có người của Đàm Diệu Minh canh gác, đứng thành hai hàng đối diện nhau, chắp tay sau lưng, ai nấy mặt mày đều như đang sẵn sàng chiến đấu.
Thai Tử Tân nhìn về hướng phòng nghỉ, mấy lần định tiến lên nhưng đều bị người của hai bên chặn lại. Cô đứng dựa vào cửa sổ, tuy rằng ngoài mặt không thể hiện gì nhiều nhưng trong lòng thì đang sốt xình xịch như kiến bò miệng chảo. Đàm Diệu Minh trông rất âm u bất định, chính tà khó phân biệt. Tình hình trong phòng nghỉ rốt cuộc như thế nào không thể đoán định được. Cô rất lo lắng cho Lục Đông Thâm…