Có điều, với tư cách người chịu trách nhiệm của Skyline, Lục Đông Thâm đã định sẵn phải bận rộn trong một ngày mà người khác đoàn viên.
Hạ Trú rất thông cảm, cô không ép Lục Đông Thâm bắt buộc phải giành thời gian đón Tết cùng cô. Cô đặt bàn ăn tối ở ngay khách sạn Skyline. Cô nghe nói có mấy vị đối tác đang nghỉ lại đây, Lục Đông Thâm là chủ nhà chắc chắn phải tiếp khách, thế nên, ban ngày cô mặc cho anh cùng khách hàng thoải mái vẫy vùng, nhưng yêu cầu buổi tối anh phải ở bên cô.
Lục Đông Thâm nhận lời, ban ngày bận rộn việc công, bữa tối đợi cô ở khách sạn Skyline, không sắp xếp buổi tiếp khách nào.
Nguyễn Kỳ cũng rất giữ lời hứa, sáng sớm đã tới bệnh viện. Hạ Trú đỗ xong xe, vừa bước vào đại sảnh khu phòng bệnh thì nhìn thấy cô ấy. Cô tiến tới, cười hỏi: "Sao cô không vào?"
"Tôi hứa là sẽ đi cùng cô, đâu hứa sẽ gặp riêng ông ta." Nguyễn Kỳ nhíu mày.
Hạ Trú cũng không so đo, đến rồi cũng tốt hơn là không đến. "Vậy đi thôi." Cô quay đầu nhìn bệ cửa sổ bên cạnh: "Hoa cô mua đấy à?"
Nét mặt Nguyễn Kỳ gượng gạo.
Hạ Trú cầm lấy bó hoa, bên trong nổi bật nhất là bông hướng dương, rất có hàm ý. "Không tệ, đẹp lắm."
Nguyễn Kỳ giật lại, ném sang một bên: "Dọc đường có người kỳ kèo bắt tôi mua, bỏ đi, đừng mang theo nữa."
"Đã bỏ tiền ra rồi sao lại vứt? Tôi biết cô có tiền, nhưng đừng chà đạp chúng như vậy." Hạ Trú nhặt bó hoa lên, đưa cho cô ấy.
Cô ấy không nhận.
Hạ Trú thẳng thừng nhét vào lòng Nguyễn Kỳ: "Đi thôi."
Trong phòng bệnh, ba người con đều có mặt cả, thấy Hạ Trú kéo Nguyễn Kỳ vào, ba người họ đều tỏ ra ngạc nhiên.
Nguyễn Kỳ thấy vậy chau mày, đang định lùi ra ngoài thì bị Hạ Trú giữ chặt lại, thẳng thừng nói to với Thai Quốc Cường: "Con gái ông đến rồi này."
"Hạ Trú!" Nguyễn Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Trú mặc kệ, cưỡng ép kéo cô ấy đi vào.
Thai Quốc Cường đã gần như biến dạng gương mặt, yếu ớt không còn chút sức lực, nằm bẹt trên giường như người đã chết. Nhưng nghe thấy tiếng Hạ Trú, ông ta lập tức gắng gượng muốn ngồi dậy, nói trong hơi tàn: "Là... Kỳ Kỳ đấy à?"
Nguyễn Kỳ nhìn thấy dáng vẻ già nua của ông ta, chẳng hiểu sao sống mũi lại cay xè. Cô ấy sống chết không chịu tiến lên, bị Hạ Trú đẩy tới trước giường.
Thai Tử Tân vốn dĩ ngồi ở đầu giường, thấy vậy lập tức đỡ lấy Thai Quốc Cường, khẽ nói: "Bố, bố nằm đã."
Sau đó Thai Tử Tân nhìn sang Nguyễn Kỳ, đứng lên: "Chị ngồi chỗ tôi này."
Nguyễn Kỳ lạnh lùng nói: "Không cần đâu, hôm nay tôi đến không phải để thăm nom bệnh nhân."
Sắc mặt Thai Tử Tân tỏ ra ngượng ngập.
Thai Nghiệp Phàm không vui: "Nói gì thì nói cô cũng là con gái của bố chúng tôi, ăn nói kiểu gì vậy?"
Nguyễn Kỳ đang định phản kích thì Thai Nghiệp Dương đứng giữa giảng hòa: "Được rồi được rồi, chịu đến là được rồi."
Hạ Trú không quan tâm tới những cuộc cạnh tranh trong tối ngoài sáng giữa họ. Cô tiến lên, nói với Thai Quốc Cường: "Ông xem, Nguyễn Kỳ mua hoa cho ông đấy, đẹp không?"
Thật ra Thai Quốc Cường đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn nỗ lực nhìn, không phải nhìn hoa mà là nhìn con gái của mình. Tuy nét mặt cô ấy lạnh lùng nhưng tới thăm là tốt rồi.
"Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn con Kỳ Kỳ." Ông ta cố gắng nói câu này.
Nguyễn Kỳ đứng im ôm bó hoa.
Thai Tử Tân vội vàng đứng lên đón lấy hoa, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Đúng là rất đẹp, kết hợp cũng rất hay, để tôi đi tìm lọ hoa cắm vào."
"Anh đi cùng em." Thai Nghiệp Phàm nói, có lẽ vì thực sự không muốn nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Nguyễn Kỳ.
Sau khi hai người họ ra khỏi phòng bệnh, Thai Nghiệp Dương bèn hắng giọng nói: "Bố, công ty còn có việc nên con đi trước đây."
Anh ta đánh mắt nhìn Nguyễn Kỳ, khi ra cửa chỉ gật đầu với Hạ Trú coi như đã chào hỏi mang tính tượng trưng.
Khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Hạ Trú lấy chiếc túi thơm đã làm xong ra đưa cho Thai Quốc Cường xem qua. Thai Quốc Cường nói một tiếng "vất vả" với Hạ Trú rồi run rẩy mở hộp gấm ra.
Chỉ đơn thuần là mở ra, nhưng mùi hương đã len lỏi từ trong túi thơm ra ngoài. Ban đầu Thai Quốc Cường sững người, sau đó túm lấy túi thơm từ trong hộp gấm ra, Hạ Trú thấy bàn tay ông ra run lên.
Ông ta hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương trên túi gấm, chẳng bao lâu sau, khóe mắt đã đỏ ửng.
Khi Hạ Trú từ trong phòng bệnh đi ra, bên tai vẫn luôn văng vẳng giọng nói kích động đến lẩy bẩy của Thai Quốc Cường: Phải rồi... Chính là nó, Nguyễn Anh, tìm được rồi, tìm được rồi...
Ba tiếng cuối cùng bị chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào của ông ta.
Thai Quốc Cường giữ Nguyễn Kỳ ở lại phòng bệnh.
Còn về việc ông ta đã nói gì, e là chỉ còn những lời nhắn nhủ trước khi chết. Hạ Trú nghĩ, lúc này Thai Quốc Cường giữ Nguyễn Kỳ lại, có lẽ là muốn nghe cô ấy gọi tiếng "bố" cuối cùng chăng.
Lòng cô cứ chua xót, căng lên.
Nếu đổi lại là cô, lúc này liệu có thể thoải mái không?
Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Phàm đứng ngoài phòng bệnh không đi vào. Khi Hạ Trú đi ra thì nghe thấy Thai Nghiệp Phàm hạ thấp giọng nói với Thai Tử Tân: "Bố chúng ta bây giờ bị như vậy toàn "nhờ" bà ta, cho dù bà ta ngồi tù anh cũng không để bà ta sống yên thân đâu!"
Thai Tử Tân định nói gì đó nhưng ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Trú. Thai Nghiệp Phàm cũng quay đầu nhìn cô, ngẫm nghĩ rồi tiến lên: "Tôi muốn nói chuyện một chút."
Hạ Trú theo anh ta đi tới tận cuối hành lang, chưa đợi Thai Nghiệp Phàm lên tiếng, cô đã đi thẳng vào vấn đề: "Tôi hiểu anh muốn hỏi chuyện gì, nhưng tôi muốn nói với anh rằng, tất cả mọi chuyện đều có nhân mới có quả. Sức khỏe của bố anh phải có bệnh trước sau đó mới chịu sự ảnh hưởng của mùi hương. Cái gọi là mùi hương hại người, chẳng qua là hiểu rõ sức khỏe của đối phương mà tiến hành chọn lựa thủ đoạn thôi. Anh cần hiểu rõ trình tự. Hơn nữa, Hà Tư Nghi cũng đã chịu chế tài của pháp luật rồi, nghiệt mà bà ta tạo ra dĩ nhiên bà ta phải chịu, dẫu sao bà ta cũng nuôi dưỡng mấu người, tôi không tin anh thật sự có thể ra tay tàn nhẫn."
Thai Nghiệp Phàm cuộn chặt tay lại, im lặng mím môi, rất lâu sau mới hỏi: "Lẽ nào bố tôi không còn chút hy vọng nào sao? Ở Thương Lăng, cô có thể cứu ông ấy một mạng, bây giờ thật sự hết cách ư?"
Hạ Trú hít sâu, xoa dịu cơn đau trong lòng: "Xin lỗi, tôi thật sự hết cách rồi."
Thai Nghiệp Phàm quay người đi, đấm hai tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra những chạc cây bị gió thu dập vùi bên ngoài, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã làm tất cả vì bố tôi."
Hạ Trú khẽ thở dài, trước khi đi còn nói: "Nể mặt Trần Du tôi nhắc anh một câu, Vệ Bạc Tôn của quý công ty không phải kẻ vừa đâu."
"Tôi biết." Thai Nghiệp Phàm âm thầm nghiến răng.
***
Hạ Trú trở về phòng thực nghiệm mùi hương.
Sau khi từ bệnh viện ra, cô nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng ra ngoại thành.
Bên ngoài sân có một chiếc xe đang đỗ.
Sau khi nhìn thấy cô, anh Từ bèn bước xuống xe, cung kính đứng bên cạnh xe chờ đợi.
Xe của tập đoàn Skyline, tài xế riêng của Lục Đông Thâm. Nhưng, Hạ Trú biết người trong xe chắc chắn không phải Lục Đông Thâm.
Sau khi đỗ xe cẩn thận, Hạ Trú bước xuống.
Bên kia cửa xe cũng đã mở ra, Hạ Trú nhìn thấy người xuống xe thì hơi sững sờ, là Tần Tô.
Bà không mặc chiếc xường xám đoan trang như trong buổi tiệc tối qua, mà mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, càng tôn lên vẻ trẻ trung của bà. Tần Tô trông trẻ hơn nhiều so với những người cùng tuổi, nhất là bây giờ, màu trắng nổi bật ấy ở trên người bà giống càng rực sáng như ánh nắng, hoàn toàn không nhận ra bà đã là mẹ của một người con trai lớn như Lục Đông Thâm.
Đợi Hạ Trú tiến lên, Tần Tô nhẹ nhàng mỉm cười: "Đông Thâm rất coi trọng nơi này, hệ thống chống trộm làm rất khá."
Hạ Trú có cảm giác Tần Tô sẽ đến, chỉ không ngờ bà lại đến sớm như vậy.
"Thật xin lỗi, bác đợi lâu rồi phải không ạ?"
Tần Tô nho nhã đáp: "Là tôi phải xin lỗi mới đúng, hôm nay là Tết, mong là sẽ không làm ảnh hưởng tới buổi hẹn của cháu và Đông Thâm."
~Hết chương 285~