“Vong ưu tán là trí tuệ và tâm huyết của tổ tiên. Khi Tế y còn sống, bí kíp thịnh hành, nhất là Vong ưu tán đã giúp người dân càng coi Người như thần thánh.” Tần nhị nương từ tốn nói: “Nhưng gốc rễ của bí kíp nằm ở nguyên liệu. Một khi nguyên liệu đứt, bí kíp cũng phế theo. Trong các bí kíp của Tần Xuyên, thứ khó điều chế nhất chính là Vong ưu tán. Trong Vong ưu tán, nguyên liệu trân quý nhất chính là Huyền thạch, thế nên sinh thời Tế y rất lo lắng. Người đã dự liệu trước qua nhiều đời Vu chúc kế thừa, chỗ Huyền thạch còn sót lại sớm muộn cũng sẽ bị dùng hết. Thế gian xoay vần đổi dời, hoàn cảnh biến đổi, Huyền thạch rồi sẽ tuyệt tích. Bức tranh Người khắc lại là lời tiên tri về sự thật này, cũng là một lời cảnh cáo. Người đang nhắc nhở các Vu chúc đời sau. Một khi Huyền thạch cạn kiệt, tuyệt đối không được liều mạng đi tìm, muốn được người đời tôn trọng, vẫn phải tôi luyện bản lĩnh của chính mình mới được.”
Trên đời có không ít chuyện như vậy. Khi ngắm hoa trong gương, nhìn trăng dưới nước sẽ luôn có một lớp màu sắc và thần bí chụp lên, thậm chí là quỷ quái. Nhưng một khi chạm tới sự thật, quay đầu lại nhìn những chuyện trước đây, chẳng qua cũng chỉ là lời đáng chê cười mà thôi.
Nói tới đây, Tần nhị nương buông một tiếng thở dài, sau đó là nói những lời chân thành: “Tôi cũng đã từng thở dùng các nguyên liệu khác để thay thế Huyền thạch, nhưng đều thất bại. Thế nên lời của Tế y không sai. Huyền thạch là tối quan trọng, một khi đứt thì bí kíp cũng phế. Vong ưu tán là món quà trời cao ban tặng cho Tần Xuyên, không thể cưỡng ép, cũng không thể tham lam đòi hỏi quá nhiều.”
Nghe xong câu này, Tưởng Ly có vài phần kinh ngạc. Cô không ngờ Tần nhị nương cũng đã từng thử cải thiện bí kíp, càng khẳng định thêm nhiều hơn về năng lực của bà ta.
Tộc trưởng Tần nghe xong đưa ra nghi vấn: “Nếu bức tranh trên quan tài chỉ là một lời nhắc nhở, vậy thì vì sao không công khai với mọi người? Để đến mức sau này ai ai cũng nghĩ đó là Cúc huyết lệnh? Đây chẳng phải là một sự lừa đảo rõ ràng sao?”
“Đây chính là lừa gạt.” Tần nhị nương không bực mình, không giận dữ, chỉ từ tốn nói: “Cúc huyết lệnh vốn dĩ chính là một lời nói dối mà các Vu chúc đời sau của Tế y đã cùng bảo vệ để củng cố và giữ gìn sự thần bí của mình. Ngay cả Tế y cũng có lòng riêng, nếu không Người đã chẳng cần khắc lên quan tài một bức tranh, cố làm ra vẻ bí ẩn. Nhưng may mắn là Người không giấu giếm các Vu chúc đời sau, lời nói dối của Người chí ít còn có thiện ý.”
Sắc mặt tộc trưởng Tần không dễ coi chút nào, hơi thở của ông ta cũng trở nên gáp gáp, lát sau ông ta nói: “Không thể nào… Người không cần làm như vậy mà. Còn biết bao nhiêu đời Vu chúc nữa, các người…”
“Tần nhị nương nói không sai, dù là Tế y hay các Vu chúc đời sau, họ đều chỉ là những con người quá đỗi bình thường.” Lục Đông Thâm lên tiếng. Vị trí ngồi của anh không nổi bật, khi nói khuôn mặt tuấn tú cũng thâm trầm chìm vào bóng tối. Nhưng những lời anh nói ra đều nhắm trúng tim đen, đủ để phá mọi ảo vọng của tộc trưởng Tần. “Chỉ là họ kế thừa được y thuật và bí kíp của tổ tiên, có những thủ pháp cao minh hơn những người xung quanh mà thôi. Sự xuất hiện của Cúc huyết lệnh phần nhiều phản ánh lòng tham của các Vu chúc đời sau đối với vinh quang và sự nổi tiếng. Họ không tiếng lấy máu tế thần, thật sự. Tế y thì khác, Người có y thuật tuyệt thế, nhưng vì niên đại và hoàn cảnh đành phải khoác lên người lớp áo ngoài thần bí. Nhưng tôi nghĩ, tổ tiên của Tần Xuyên cung kính Tế y không chỉ đơn thuần vì Người là thánh thần trời ban, phần nhiều là vì đức hạnh của Người. Người dẫn dắt dân chúng đi tìm kiếm một nơi bình yên để lánh nạn, khai hoang cày cấy, trồng rau nuôi tằm… Tất cả những việc làm này mới đáng để kính trọng.”
Tộc trưởng Tần khẽ mấp máy môi.
Tần nhị nương không phản bác lời của Lục Đông Thâm. Quả thực là như vậy, bà ta nói: “Kể cả tôi chẳng qua cũng chỉ là có thêm bản lĩnh mà mọi người không có. Còn cả Tưởng cô nương, tuy rằng tôi không nắm được bản lĩnh của cô ấy, nhưng tôi tin cô ấy cũng chẳng phải thần nữ gì.”
Tộc trưởng Tần nhìn về phía Tưởng Ly, trong ánh mắt ít nhiều vẫn mang chút chờ đợi. Tưởng Ly cũng không định giấu giấu giếm giếm. Cô nói thẳng: “Không sai, tôi không phải thần nữ, không có bản lĩnh nói chuyện trực tiếp với ông trời. Nhưng tôi có năng lực, e là mấy đời Vu chúc của các người cộng lại cũng chưa chắc bằng.”
Nói lời tự mãn nhưng hoàn toàn là phong cách của cô.
Nhiêu Tôn ngồi bên uể oải lên tiếng: “Ừm, cô ấy nói không sai.” Nói xong câu đó, anh ấy lại dựa vào người Nguyễn Kỳ, có lẽ là mệt, cũng có lẽ thuần túy muốn chấm mút.
…
Từ sau nụ hôn đột ngột ấy, Nhiêu Tôn bắt đầu thích động tay động chân với Nguyễn Kỳ. Còn cô, trước kia ôm trong lòng tình yêu và sự mê đắm dành cho Nhiêu Tôn, không thể giải thoát. Nhưng bây giờ khi anh đơn phương tuyên bố cô là bạn gái của mình, cô bỗng dưng không biết nên trả lời ra sao. Vui mừng là điều chắc chắn, nhưng lại ngại ngần thừa nhận một cách công khai, thậm chí là không dám nhìn thẳng vào mắt Nhiêu Tôn.
Anh là bạn trai của cô, cô là bạn gái của anh, mối quan hệ này nghe vừa hạnh phúc vừa thần kỳ. Ngoài ra còn có cảm giác thấp thỏm. Liệu anh có thể nắm tay cô đi mãi tới cuối cùng không?
…
Trên thực tế Lục Đông Thâm và Tưởng Ly thật sự không có tâm trạng quan tâm tới hai người kia, vì sự kích động khác thường của Tần Thiên Bảo đã trở thành tiêu điểm. Thằng bé nói: “Không đúng, Tưởng cô nương chính là thần nữ. Chị khác với tất cả mọi người, khi em rơi vào hư ảo, em chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của chị, chỉ có thể nghe thấy chị gọi em.”
Tưởng Ly cảm thấy cuộc đời này mình có hai điều kiêu hãnh nhất. Một là bản lĩnh của cô, hai là vóc dáng diện mạo của cô. Chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đủ khiến cô tự tin đầy mình rồi. Thế nên, nghe xong câu nói này của Tần Thiên Bảo, cô dĩ nhiên sung sướng trong lòng, đồng thời cũng không khiêm tốn. Cô nói với nó: “Tiểu Thiên Bảo, đây chính là bản lĩnh của chị. Đương nhiên, em cũng có thể coi chị là thần nữ, thần nữ nhất định rất xinh đẹp, phải không.”
Bên này Lục Đông Thâm đang lo lắng, vừa nghe thấy Tưởng Ly nói vậy, trong giây lát, anh thật sự vừa tức vừa buồn cười. Anh tuyệt đối tin tưởng Tưởng Ly là kiểu người này, tới lúc sinh tử mong manh vẫn không quên tìm gương nhìn lại xem mặt mình có bẩn không.
Tần nhị nương và tộc trưởng Tần cũng không ngờ Tưởng Ly lại nói lời này. Họ sửng sốt giây lát. Trong suy nghĩ của họ, người này vẫn nên khiêm tốn một chút là hơn…
Nhiêu Tôn khẽ bật cười thành tiếng. Đây là tính cách của Tưởng Ly.
Nhưng Tần Thiên Bảo không bị qua mặt, nó nói: “Chuyện này không liên quan gì tới đẹp hay không đẹp. Nếu chị không thừa nhận mình là thần nữ, thì làm sao giải thích được giấc mơ của em? Em dám thề với trời, người em mơ thấy chính là Tưởng cô nương!”
Tưởng Ly nhất thời á khẩu.
Khi Tần Thiên Bảo sinh ảo giác, nó chỉ nhìn thấy cô, chỉ nghe tiếng cô, tất cả những chuyện này đều dễ giải thích. Cô dùng mùi hương chữa bệnh, đây chính là tác dụng có thể phát huy của mọi người. Cô không cần giải thích nguyên lý trị liệu cho Tần Thiên Bảo, nhưng bản thân cô thì hiểu rõ trong lòng. Nhưng giấc mơ của Tần Thiên Bảo thì thật sự nằm ngoài khả năng của cô.
Cô không thể giải thích rõ ràng, cũng không biết nếu có Tố Diệp ở đây, liệu cô ấy có thể dễ dàng phá giải cục diện này không?
Những người có mặt, không ai có thể cho Tần Thiên Bảo một câu trả lời mãn nguyện. Im ắng chốc lát, cuối cùng Nhiêu Tôn lên tiếng: “Có lẽ trong mơ em gặp một người phụ nữ bị thương, nhưng khuôn mặt đó chưa chắc đã là cô ấy. Chỉ là sau này em đã nhìn thấy cô ấy, nên cảm giác người trong mơ là cô ấy mà thôi. Anh không thể nói theo một cách thức chuyên ngành, nhưng anh cảm thấy, những tình huống kiểu này cũng không hiếm gặp.”
Lục Đông Thâm đồng tình với suy nghĩ của Nhiêu Tôn, anh nói giọng trầm trầm: “Khởi điểm của cái gọi là giấc mơ, đa phần đều là từ những trải nghiệm trong quá khứ hoặc những điều đang suy nghĩ trong lòng. Em không nhìn rõ khuôn mặt cô gái trong mơ, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng trên đài tế, em chợt nhớ ra người ấy là ai, thế nên đây có thể không phải nhớ lại, mà là gán ghép.”
Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ cũng đồng ý với cách giải thích này. Tộc trưởng Tần và Tần nhị nương sau khi cố gắng thấu hiểu rất lâu cũng coi như có chút thông suốt. Tần Thiên Bảo mím môi, rất lâu sau nó lập tức giữ chặt tay Tưởng Ly, gần như van nài: “Em không quan tâm người em mơ thấy rốt cuộc có phải chị hay không, tóm lại, chị tuyệt đối không thể đi tìm Huyền thạch gì đó.”
Tưởng Ly nhìn mà thấy ấm lòng, đang định an ủi nó rằng con người sống trên đời nhất định phải có tinh thần vượt khó. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì cánh tay Lục Đông Thâm đã vắt sang, ngang nhiên kéo tay cô ra khỏi tay Tần Thiên Bảo, nói: “Tưởng cô nương sẽ không đi đâu.”
“Lục Đông Thâm!” Tưởng Ly khẽ kêu, nghiến răng.
“Im miệng.” Lục Đông Thâm kiên quyết như không cho phép cô bàn bạc thêm.
~Hết chương 561~