Cô quay đầu lại nhìn, thì ra là Nhiêu Tôn.
Hạ Trú rầu rĩ, cũng chẳng buồn đoái hoài tới anh. Cô quay qua, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập dưới chân mình.
Nhiêu Tôn không bực mình vì thái độ của cô. Từ lúc cô và Lục Đông Thâm vào hội trường đến bây giờ, anh luôn dõi theo bóng cô trong đám đông. Không phải anh không nhìn thấy biểu cảm của cô khi đi từ trong phòng nghỉ ra, sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm.
Từ trước đến giờ, cô giận anh cũng được, sợ anh cũng được, thậm chí là hận anh cũng chẳng sao, anh cảm thấy mình đã dồn toàn bộ sự kiên nhẫn của mình suốt cuộc đời này dành cho cô rồi.
Thế nên với thái độ hiện tại của cô, anh đã rất mãn nguyện rồi.
Anh đi tới bên cạnh cô, một tay cầm ly rượu, một tay gác lên mép ban công. Ánh trăng rơi xuống mấy lọn tóc lòa xòa trước trán anh, ánh sáng dịu nhẹ, khiến những tia sáng trong đôi mắt anh cũng rực rỡ như không nhuốm bụi trần, nhưng cũng lại như ánh lửa bị vùi dập cuối con đường dài ngàn dặm, phong tình gợi cảm chết người.
"Lục Đông Thâm đúng là biết chọn một mảnh đất tốt." Ánh đèn đong đầy trong ánh mắt hẹp dài của anh. Anh nhấp một ngụm rượu, bàn tay cầm ly rượu chỉ đại về một phía: "Xa nơi huyên náo ồn ã, lại vẫn nhìn thấy cuộc sống bình dị của mọi người."
Hạ Trú nhìn xuống chân mà nói: "Con người sống trên đời đa phần đều bị ruồi nhặng bâu quanh, có bao nhiêu người thực sự được đứng hẳn lên cao đây? Hơn nữa, cứ cho là được đứng trên cao hẳn thì sao nào? Một người càng đứng ở vị trí cao, trái tim lại càng cô đơn."
Nhiêu Tôn cười khẽ: "Cô đơn không liên quan gì đến việc có đứng ở trên cao hay không, cô đơn là vì đã nhìn thấy cái lạnh lẽo của nhân thế, cái hờ hững của lòng người."
Hạ Trú uống một ngụm rượu: "Anh ra đây tìm tôi để nói về triết lý đời người sao?"
"Để nói về con đường tương lai của em." Nụ cười của Nhiêu Tôn tắt dần, anh nhìn thẳng vào mặt cô.
"Tương lai do người ta xây đắp mà nên, sao có thể nói mà thành?" Hạ Trú cười khẩy.
"Có những tương lai đúng là cần cố gắng, lại có những tương lai nghĩ là đủ rồi." Câu nói của Nhiêu Tôn đầy ý tứ: "Đám cưới giữa em và Lục Đông Thâm đã sớm đồn thổi tới tai Lục Môn rồi. Hôm nay chỉ có Tần Tô tới, thế nên tương lai mà em mong muốn có thể thực hiện được hay không còn chưa chắc chắn."
Hạ Trú giận dữ lườm anh.
Nhiêu Tôn khẽ thở dài: "Hạ Hạ, không phải anh không muốn em hạnh phúc, mà vì vũng nước Lục Môn quá sâu. Lục Đông Thâm từ nhỏ lớn lên trong môi trường đó mà vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm. Em được gả về nơi ấy, sống với họ bằng tư cách dâu trưởng nhà họ Lục, thậm chí là dâu trưởng của Lục Môn, với tính cách của em sẽ rất khó, trừ phi..."
Hạ Trú trầm mặc giây lát, sau đó bất thình lình hỏi anh: "Hôm nay Lục Chấn Dương không tới, anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhiêu Tôn nói: "Không rõ nữa, tin tức mà Lục Môn không muốn công khai, thì bên ngoài rất khó thăm dò được."
Hạ Trú khẽ nhíu mày, nhìn dòng xe dưới chân đến thất thần, rất lâu sau mới hỏi lại anh: "Trừ phi gì cơ?"
Nhiêu Tôn đặt ly rượu lên ban công: "Trừ phi Lục Đông Thâm thuận lợi ngồi lên được vị trí tối cao của Lục Môn, cũng chính là vị trí hiện thời của Lục Chấn Dương. Nhưng, đây hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. Có rất nhiều người cũng hứng thú với chiếc ghế ấy như Lục Đông Thâm, con cháu của Lục Môn cũng không phải chỉ có mình Lục Đông Thâm, tranh đấu quyền thế, có lúc muốn không thấy máu là điều không thể. Cho dù Lục Đông Thâm có thủ đoạn để ngồi lên chiếc ghế ấy thì anh ta cũng không thể muốn làm gì thì làm, tới lúc đó có lẽ em còn phải hy sinh nhiều hơn."
"Đừng nói nữa."
Nhiêu Tôn nhìn cô: "Em không muốn nghe là vì em muốn trốn tránh, nhưng thật ra trong lòng em hiểu rất rõ, bước chân vào Lục Môn không phải chuyện đơn giản. Lục Đông Thâm dù có ba đầu sáu tay bảo vệ cho em, nhưng lâu dần thì sao?"
"Tôi sẽ tự bảo vệ mình." Hạ Trú nghiến răng: "Nhiêu Tôn, anh hiểu rõ tôi mà, tôi không phải là một bông hoa trong phòng kính, thế nên không cần sự bảo vệ của người khác. Tôi không những bảo vệ bản thân mình, còn phải bảo vệ Lục Đông Thâm. Anh ấy là người đàn ông tôi yêu nhất, tôi dốc hết sức mình cũng phải bảo vệ anh ấy."
Nhiêu Tôn nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rồi giơ tay cốc đầu cô: "Anh nói này, em bị ngốc phải không?"
Hạ Trú không chịu yếu thế, trở tay đánh ngược lại: "Tôi ngốc tôi tình nguyện!"
Nhiêu Tôn túm lấy tay cô kéo vào lòng: "Anh có điểm nào không bằng Lục Đông Thâm? Xét về tướng mạo, anh cảm thấy anh không kém anh ta điểm nào. Xét về gia thế, quan trọng là em hiểu tận gốc rễ. Nếu em làm vợ anh, nhà họ Nhiêu mở rộng cửa chào đón."
Lần này Hạ Trú không giãy giụa, để mặc anh ghìm giữ eo mình. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh: "Nếu tôi làm vợ anh, anh thật sự chắc chắn nhà họ Nhiêu sẽ rộng cửa chào đón chứ?"
Nhiêu Tôn không cần suy nghĩ: "Đương nhiên."
Hạ Trú cười khẩy, khẽ lắc đầu: "Không đâu. Nếu tôi làm vợ anh, người đầu tiên phản đối chính là hai bác."
"Làm sao có thể, họ chỉ hận không thể coi em như con đẻ."
"Coi như con đẻ và làm vợ anh là hai chuyện khác nhau." Hạ Trú đẩy anh ra, nghịch ly rượu. Trong ly không còn rượu, vệt rượu đọng lại cũng bị gió thổi bay, giống như chút màu tận sâu trong đáy mắt cô vậy.
Cô khẽ thở dài, nói tiếp: "Tôi từng cứu Lục Chấn Dương, thế nên hiểu rất rõ dù là Lục Chấn Dương hay Tần Tô sẽ không bao giờ mang cái cớ "môn đăng hộ đối" ra để ngăn cản tôi và Lục Đông Thâm. Nếu ngăn cản, vậy thì chỉ còn một lý do duy nhất. Mà nguyên nhân này không chỉ đơn thuần là nhà họ Lục, mà cho dù là nhà họ Nhiêu các anh cũng vậy thôi. Hoặc nói một cách chính xác, dù là gia đình nào đều có thể vì nguyên nhân này mà ngăn cản một cuộc hôn nhân."
Nhiêu Tôn ngẩn người: "Nguyên nhân gì chứ?"
Hạ Trú quay đầu nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nhiêu Tôn bị cô nhìn đến sởn cả gai ốc: "Có gì thì nói đi, đừng làm người khác rợn người chứ."
Hạ Trú uể oải vươn vai, quay người lại, chạm eo lên ban công, nhìn về phía ánh đèn trong đại sảnh: "Anh bỏ giai nhân ở đó lâu như vậy không thích hợp lắm thì phải?"
"Đừng có lảng sang chuyện khác." Nhiêu Tôn nhíu mày.
"Không phải tôi lảng sang chuyện khác, mà tại vì anh làm vậy thực sự không thích hợp." Hạ Trú nói.
Nhiêu Tôn thấy cô không định nói, cũng không thể miễn cưỡng, bèn nhìn theo ánh mắt cô, thấy Nguyễn Kỳ đang ngồi trên sofa nhàn nhã ăn hoa quả. Anh thở dài nặng nề: "Anh cảm thấy..."
Hạ Trú quay đầu nhìn anh.
Nhiêu Tôn ngập ngừng giây lát, tìm một từ ngữ thích hợp: "Cô ta rất khó gọt giũa, anh có phần không hiểu cô ta."
"Xem ra hàng ngày lúc rảnh rỗi anh đã gọt giũa cô ấy rát nhiều." Hạ Trú cố nhịn cười: "Đã không hiểu còn giữ lại bên cạnh làm gì chứ? Để người ta đi đi."
"Thả cô ta đi? Vậy thì không được." Nhiêu Tôn từ chối quả quyết: "Nguyễn Kỳ là một người nửa chính nửa tà. Với bản lĩnh của cô ta, để cô ta tự do cô ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, lỡ như cô ta làm em bị thương thì sao? Bây giờ anh chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng cô ta treo ngược Thai Quốc Cường lên trần nhà, quá kinh khủng."
"Thế nên, bây giờ anh chắc là đã hiểu ra nguyên nhân rồi đấy."
Nhiêu Tôn không hiểu.
Nhiêu Tôn không hiểu.
Hạ Trú khẽ cười: "Nguyên nhân khiến anh kiêng dè Nguyễn Kỳ cũng chính là nguyên người khác kiêng dè tôi."
Nhiêu Tôn sững người.
"Mau đi đi, bạn nhảy của anh sắp bị người ta cướp mất rồi." Hạ Trú đẩy anh một cái.
"Em..."
"Nhiêu Tôn, anh nhớ cho kỹ. Đàn ông là do tôi tự chọn, khổ sở khó khăn hơn nữa tôi cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cần anh ấy còn yêu tôi và cần tôi." Hạ Trú trịnh trọng nói: "Anh vừa hỏi anh có điểm nào không bằng Lục Đông Thâm. Thật ra anh không hề thua kém anh ấy. Chỉ có điều, người tôi yêu là anh ấy, chứ không phải anh, vậy thôi."
Nhiêu Tôn ngẩn người nhìn cô một lúc lâu, ánh sáng trong đôi mắt dần dần tối hẳn. Sau đó, anh cười khẽ, giấu đi sự hụt hẫng và cô đơn của mình: "Được, anh hiểu rồi."
Tình yêu, luôn là thứ vừa ích kỷ vừa vô tư.
Ích kỷ đến mức không thể chia sẻ với bất kỳ một ai khác, vô tư đến mức có thể quên hết mọi con thiêu thân tình nguyện lao vào lửa.
Cô chính là một người như vậy, hoặc là không yêu, hoặc là không bỏ.
Sau khi Nhiêu Tôn đi, cô không quay về đại sảnh ngay mà tiếp tục ở ngoài ban công hóng gió. Từ sau chuyện của Tả Thời, đây là lần đầu tiên cô cùng Nhiêu Tôn nói nhiều lời chân thành từ tận đáy lòng như vậy.
Nguyễn Kỳ thật sự bị những người đàn ông khác để ý. Có người đã tiến tới bắt chuyện, có cả những anh chàng phong độ ngời ngời. Nhiêu Tôn không cho đối phương cơ hội, thoáng cái đã đứng bên cạnh Nguyễn Kỳ, lẳng lặng đưa cô ấy đi.
Hạ Trú chứng kiến cảnh ấy, chẳng hiểu sao lại mỉm cười, một nụ cười chân thành.
Tầm mắt của cô bị bóng dáng cao lớn của Lục Đông Thâm chặn lại.
Nụ cười nơi đáy mắt cô hóa thành dịu dàng, cho tới khi anh đi ra ban công, khóe miệng cô đã rướn lên gần tới đuôi mắt rồi.
"Có chuyện gì mà vui vậy?" Lục Đông Thâm đi tới ôm cô vào lòng.
"Cũng không có gì." Hạ Trú hít hà mùi hương trong lòng anh, vừa có mùi gỗ lại thoang thoảng mùi rượu. Cô ngước mắt lên: "Vì thấy anh đến đó mà."
Câu nói này khiến Lục Đông Thâm ấm lòng, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, thì thầm: "Anh còn không ra, ngày mai sẽ có tin đồn Nhiêu Tôn giật vợ chưa cưới của anh đấy."
Hạ Trú không nhịn được phá lên cười. Cô đẩy anh một cái, quay người lại, chỉ xuống dưới chân: "Em nhìn mặt Nhiêu Tôn quá đủ rồi, không đẹp bằng cảnh thành phố về đêm."
Lục Đông Thâm ôm lấy cô từ phía sau, vòng tay qua cánh tay cô, đan bàn tay hai người vào nhau. Hạ Trú được mùi hương của anh bao bọc, lòng đầy ắp. "Giữa chốn đông người tỏ ra thân mật vậy không hay thì phải."
"Anh ôm vợ anh có gì không hay chứ?" Lục Đông Thâm khẽ nói.
Hạ Trú nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Lục kêu tiếng "vợ" này tự nhiên quá nhỉ, cử hành hôn lễ chưa đấy?"
Lục Đông Thâm cười khẽ, hạ thấp mặt xuống cắn lên môi cô: "Hôn lễ thì vẫn chưa cử hành, nhưng anh đêm đêm thực hiện nghĩa vụ người chồng còn không được à? Tiểu yêu tinh, em mặc váy thật là hút hồn."
Vành tai Hạ Trú nóng rực lên: "Anh là nhân vật chính của đêm nay, đừng có đứng đây."
Lục Đông Thâm thu chặt cánh tay lại, cô gần như bị anh siết đến khó thở. Anh không ngẩng đầu mà vùi mặt vào hõm cổ cô, thấp giọng nói: "Sợ em nghĩ nhiều, thế nên cần phải giải thích với em."
"Gì chứ?" Cả người cô mềm nhũn vì hơi thở nóng rực của anh.
Lục Đông Thâm thở dài: "Bố anh ốm rồi, đây chính là nguyên nhân ông không thể tới Trung Quốc gặp em, em đừng nghĩ nhiều."
Hạ Trú ngẩn ra, quay người lại: "Ốm ư? Sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Không sao." Lục Đông Thâm vòng tay qua vòng eo thon gọn của cô: "Người có tuổi rồi không thể nào không có bệnh được."
Hạ Trú im lặng cắn môi.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt vuốt mái tóc cô: "Thế nên đừng có suy nghĩ lung tung."
"Em đâu có."
"Thế à?" Lục Đông Thâm mỉm cười: "Từ khi ở phòng nghỉ ra đã đi thẳng tới đây đúng không?"
Hạ Trú nhìn ly rượu bĩu môi: "Ra đây vừa uống rượu vừa ngắm cuộc đời bên dưới, càng có mùi vị của người ở tầng lớp tư bản."
Lục Đông Thâm nhìn cô, cười mà như không cười, đôi mắt sâu như chứa cả bầu trời sao, dịu dàng vô cùng. Hạ Trú nghiêng đầu: "Anh còn muốn nói gì với em?"
Lục Đông Thâm buông đôi tay đang ôm cô ra, đặt lên hai vai cô, khóa cô vào khoảng giữa lồng ngực anh và ban công. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Bé con, còn nhớ những lời anh nói ngày cầu hôn không?"
Những lời nói ngày cầu hôn?
Hạ Trú chớp chớp mắt: "Đã nói không ít, câu nào cơ?"
Lục Đông Thâm phì cười vì cô: "Nhớ hết từng câu cho anh."
Hạ Trú thích nhìn anh cười. Anh cười lên trông rất quyến rũ, không xa cách như bình thường, khiến người ta chỉ muốn lại gần thân thiết. Cô vươn tay níu lấy cổ anh, ngữ khí bất giác có chút nũng nịu: "Anh nói lại lần nữa là em nhớ."
Lục Đông Thâm để mặc cô kéo thấp cổ mình xuống, khẽ tựa trán mình vào trán cô và nói: "Bất luận là khi nào, em cũng phải tin rằng anh tin em, nhớ kỹ chưa?"
Hạ Trú nghe mà lòng ngọt ngào, khẽ gật đầu.
***
Cảnh Ninh rửa tay rồi đi từ nhà vệ sinh ra, đang ngang qua hành lang dài tít tắp thì trước mắt bị người nào đó chặn lại. Cô không ngẩng đầu lên mà tránh sang bên cạnh, ai ngờ đối phương lại tiếp tục ngăn cản cô.
Cô ngước mắt lên, sửng sốt, trong vô thức, trái tim lại như vọt lên tận cổ họng.
Lục Khởi Bạch nhàn nhã dựa vào tường, tuy đã nhường cả một khoảng tường nhưng rõ ràng anh không có ý để cô đi.
Anh rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng: "Trò chơi sắp bắt đầu rồi, Cảnh Ninh, em phải chuẩn bị sẵn sàng đấy."
Cảnh Ninh cuộn chặt tay lại, mím chặt môi, nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi cất bước định rời đi. Nhưng cô bị Lục Khởi Bạch giữ rịt cánh tay lại rồi ấn mạnh cô lên tường, tay kia anh kẹp điếu thuốc, vòng qua đỉnh đầu cô.
"Tôi cảnh cáo em, đừng có giở trò với tôi, cũng đừng khiến tôi thất vọng. Nếu không, tôi sẽ không để em được rút lui an toàn đâu."
"Lục Khởi Bạch, anh là đồ điên!" Cảnh Ninh hạ thấp giọng, hằn học: "Đây là buổi tiệc của Skyline, anh khẩn trương thả tôi ra, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Lục Khởi Bạch nhìn cô chằm chằm rất lâu không nói gì, nhưng cũng không buông cô ra.
Lúc này Cảnh Ninh không dám có động tĩnh quá lớn. Hành lang này thông tới nhà vệ sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới.
Kiềm chế cảm xúc bất an, cô nói: "Bây giờ so với việc lo lắng mấy chuyện này, chi bằng anh dành thời gian ở bên bạn gái của mình đi, mục đích cuối cùng của anh chẳng phải là muốn ngồi lên vị trí cao nhất của Lục Môn sao? Bạn gái Anna của anh con gái của người "cận thần" xương cốt với Lục Môn. Có cô ta, chẳng phải anh đã có trong tay một tấm vương bài sao?"
Lục Khởi Bạch bỗng bật cười: "Em ghen đấy à?"
Trái tim Cảnh Ninh run lên, cô cố gắng không nhìn vào đôi mắt cười của anh, hơi thở có phần dồn dập: "Lục Khởi Bạch, giữa anh và tôi không có chút tình cảm nào, lấy đâu ra ghen tuông?"
Nghe xong, nụ cười của Lục Khởi Bạch tắt lịm, khóe môi hơi rướn lên chợt gượng gạo không ít. Anh nheo mắt, lát sau buông cô ra, ngậm lại điếu thuốc lên miệng, châm lửa, rít một hơi thật sâu, sau đó phả một lượng khói lớn lên mặt Cảnh Ninh, lạnh lùng nói: "Em cũng biết người biết ta lắm."
Cảnh Ninh âm thầm cắn môi, đau đớn.
Lục Khởi Bạch lại rít thêm một hơi thuốc nữa rồi hờ hững nói: "Tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của em, người có thể làm vợ tôi, Anna đích thực phù hợp."
"Vậy thì mong hai người... sớm ngày thành đôi." Cảnh Ninh biết anh chẳng nói được câu nào hay ho, nhưng nghe được câu này, quả nhiên vẫn có một cảm giác đau đớn như bị lưỡi dao tù khía qua, khó mà thở nổi.
Nói xong cô cũng bỏ đi. Lần này, Lục Khởi Bạch không giữ lại. Chỉ có điều, khi bóng cô biến mất ở ngã rẽ, điếu thuốc của Lục Khởi Bạch cũng trở nên nhạt vị, anh giận dữ giẫm nát nó.
~Hết chương 284~