Tuy rằng từ trên xuống dưới trong công ty vẫn bận rộn, nhưng Hạ Trú vẫn có thể cảm nhận ra được sự bất thường.
Người đàn ông trung niên đưa cô đi thẳng tới phòng họp của cán bộ cao cấp của tập đoàn. Suốt dọc đường, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra sự khác biệt trong ánh mắt của mọi người, thậm chí có thể nghe thấy những tiếng thì thầm rủ rỉ.
Cô đã chắc đến tám, chín phần trong lòng rồi.
Bước vào phòng họp, áp lực cứ thế ập tới.
Trên bàn họp hình tròn, xung quanh đã có đông đủ mọi người. Không khoa trương tới mức kín chỗ cả một phòng họp lớn nhưng những người tham gia mặt ai nấy đều nghiêm nghị, biểu cảm thận trọng, bầu không khí áp lực cứ thế tự nhiên nảy sinh.
Người đàn ông trung niên không lừa gạt Hạ Trú.
Lục Đông Thâm quả nhiên đã đi công tác về, đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế da. Thấy cô tới, anh vỗ vào lưng chiếc ghế trống bên cạnh mình một cách có vẻ tùy ý: "Qua đây ngồi."
Vẫn ngồi ở vị trí ngay cạnh anh bên tay phải, việc này khiến bao hoang mang bất an suốt dọc đường của Hạ Trú dịu đi tạm thời.
Cô vừa ngồi vững thì đập phải ánh mắt của người đàn ông phía đối diện.
Có một khoảnh khắc, Hạ Trú hiểu lầm rằng mình nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ trong một cuốn truyện tranh. Nhưng trên thực tế, đó là một người đàn ông.
Áo sơ mi màu xanh khói, cà vạt màu xám làm tôn lên làn da trắng trẻo của anh ta. Nhưng thứ thật sự khiến anh ta có một làn da sạch sẽ chính màu tóc, một màu vàng nâu đậm, sắc màu tự nhiên từ lúc sinh ra, chứ không phải kết quả của một lần nhuộm tóc.
Con ngươi màu hổ phách như chơi vơi giữa dòng nước, trong sáng vô cùng. Xương gò má của anh ta cao hơn người châu Á một chút, hốc mắt sâu, sống mũi cao, màu môi sạch sẽ.
Thật sự là một người đàn ông rất đẹp.
Chạm phải ánh mắt nhau nhưng anh ta không những không né tránh, ngược lại còn công khai nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt con lai rõ ràng đó có sự đăm chiêu, còn cả những ý tứ sâu xa.
Một giây sau, Lục Đông Thâm giới thiệu luôn với cô: "Vị này là Cận Nghiêm."
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Hạ Trú.
Cận Nghiêm.
Hóa ra người này chính là Cận Nghiêm?
Lúc trước khi nghe Lục Đông Thâm nhắc đến cái tên này, cô đã nghĩ, Cận Nghiêm có lẽ phải là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi hoặc hơn, khuôn mặt từng trải, cho dù tuổi tác không phù hợp thì cảm giác tạo cho mọi người cũng phải là nghiêm nghị, uy quyền, giống với cảm giác của Lục Đông Thâm vậy.
Nhưng không ngờ rằng người đàn ông nhìn chưa đầy ba mươi tuổi trước mặt lại chính là Cận Nghiêm, hơn nữa còn có một khuôn mặt đẹp và vô hại đến như vậy.
Một người trông không hề có chút khả năng công kích nào lại có thể ngồi ở vị trí phụ trách tổ điều tra của Lục Môn, lý ở đâu chứ?
Cận Nghiêm đứng lên, chủ động giơ tay ra: "Giám đốc Hạ, nghe danh đã lâu, hân hạnh."
Bàn tay vươn ra trên mặt bàn họp, thon gầy trắng trẻo, giống như bàn tay của một nghệ thuật gia, nhưng cách nói chuyện lại ngắn gọn rắn rỏi, âm tiếng Trung chưa chuẩn hẳn nhưng rõ ràng mạch lạc, khiến Hạ Trú không thể khinh thường người này.
Hạ Trú đứng lên bắt tay với anh ta. Tay anh ta rất lạnh, lạnh như băng. Khi nhìn lại đôi mắt anh ta, trông có vẻ như mỉm cười, nhưng con ngươi thì không chút nhiệt độ.
Lục Đông Thâm lại tiếp tục giới thiệu với cô những cổ đông khác tham gia buổi họp.
Có hai người Hạ Trú từng gặp mặt, nhân vật Charles Ellison với con ngươi màu nâu nhạt không thân thiện lắm và một đổng sự Hứa có vẻ hòa nhã hơn.
Những người khác cô chưa gặp bao giờ, nhưng biểu cảm cũng đều nghiêm nghị như Charles Ellison vậy.
Tiếp theo đó chính là Quý Phi. Cô ta nhìn Hạ Trú, cực kỳ bình thản, dường như nắm rõ tất cả mọi việc sắp tới trong lòng bàn tay vậy.
Lần lượt ngồi bên cạnh là trợ lý của các cổ đông.
Người đàn ông trung niên dẫn Hạ Trú vào đây tự giác đứng sau lưng Cận Nghiêm, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
Quả nhiên là người của Cận Nghiêm.
Hơn nữa tuổi Cận Nghiêm còn trẻ nhưng về cấp bậc lại vượt trên các cổ đông Lục Môn. Chỉ có thể chứng tỏ hai điều: Thứ nhất, địa vị của anh ta là hết sức quan trọng; Thứ hai, 100% anh ta tới đây để nhắm vào cô, cuọc họp này anh ta là người cầm cân.
Người ngồi ngay bên tay phải Lục Đông Thâm là Hạ Trú.
Tiếp theo là một chiếc ghế trống, sau đó tới Cảnh Ninh, sau đó lại là một chiếc ghế trống, rồi tới thư ký của phòng thư ký - người phụ trách ghi chép cho buổi họp.
Hạ Trú còn đang suy nghĩ xem hai vị trí trống ấy dành cho ai thì cánh cửa phòng họp bị đẩy ra.
Hóa ra là Tần Tô.
Sương gió dặm trường, tuy rằng có trang điểm nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự mỏi mệt.
Đi theo sau là trợ lý.
Phía sau nữa là Lục Khởi Bạch.
Anh ta sáng sủa tươi tỉnh, sắc mặt điềm nhiên, chiếc sơ mi trắng càng làm tôn lên vóc dáng cao gầy của anh ta, so với chiếc sơ mi đen của Lục Đông Thâm, cảm giác cũng ôn hòa hơn nhiều.
Chỉ là, có lẽ không ai chú ý đến, giây phút Lâm Khởi Bạch bước vào phòng họp, ánh mắt Cảnh Ninh trở nên bối rối, không biết nhìn vào đâu.
Hạ Trú ngồi bên này dĩ nhiên cũng không nhìn thấy nét mặt của Cảnh Ninh, cô cũng chẳng còn tâm trạng để nhìn, chỉ mải thầm sửng sốt.
Không những kinh động tới Cận Nghiêm và Hội đồng quản trị mà còn kéo cả Tần Tô cùng Lục Khởi Bạch tới.
E rằng, không chỉ đơn giản là chuyện mấy bức ảnh nữa rồi.
Tần Tô ngồi ngay bên cạnh Hạ Trú, Lục Khởi Bạch thì đi về phía chỗ ngồi bên cạnh Cảnh Ninh.
Mùi hương trên người anh ta rất thanh nhã, giống như biểu cảm bình thản của anh ta. Khi đi ngang qua Hạ Trú, mùi hương này đã bay vào trong mũi cô.
Cũng không biết vì cô không ngửi được những mùi quá nồng nữa hay vì mùi hương trên người Lục Khởi Bạch hôm nay thực sự nhạt nhòa. Hạ Trú không dám nghĩ nhiều, chuyện về chiếc mũi này cô định sẽ nói với Lục Đông Thâm sau.
Không biết có phải vì có một linh cảm chẳng lành hay không, thế nên đầu ngón tay hơi tê dại, còn hơi se lạnh nữa.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay hơi lạnh ấy đã được một người nhẹ nhàng nắm chặt dưới gầm bàn họp.
Lòng bàn rộng lớn, nhiệt độ ấm áp, bao bọc kín kẽ lấy tay cô.
Cô ngước mắt lên.
Là Lục Đông Thâm.
Tuy anh không nhìn cô, nhưng lại dùng một phương thức lặng lẽ này để mang đến cho cô sức mạnh và sự an ủi.
Anh lên tiếng, thanh âm không chút xao động: "Người đã đến đủ rồi, Cận Nghiêm, cậu muốn nói gì thì nói đi."
Trái tim Hạ Trú giật thót, ngón tay cứng đờ lại.
Nhưng Lục Đông Thâm nắm chặt tay cô một cách vừa phải, tỏ ý bảo cô cứ bình tĩnh.
Cả một đống tài liệu được đẩy ra trước mặt Cận Nghiêm, nhưng anh ta không nhìn, cũng không chạm vào, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Trú, nói thẳng: "Chuyện sản phẩm mới của thương hiệu H bị ăn cắp, giám đốc Hạ biết rõ đúng không."
Hạ Trú biết chuyện này chắc chắn sẽ được mang ra nói công khai. Cô thầm hít sâu một hơi, nhìn về phía Cận Nghiêm: "Biết rất rõ."
"Cũng có nghĩa là, giám đốc Hạ thừa nhận đây là một vụ tiết lộ bí mật thương mại?"
Hạ Trú cười khẩy trong lòng.
Hay lắm Cận Nghiêm.
Quả thật nhìn người không thể nhìn mặt.
Một anh chàng điển trai mà ăn nói thì dồn ép người khác, mỗi câu mỗi chữ đều đưa cô xuống vực, không dài dòng, thẳng thắn dứt khoát, quả thật là không thể xem thường.
Cũng may tâm lý của cô vẫn còn khá kiên định.
Cô nói: "Tôi chỉ có thể nói thông tin của sản phẩm mới đã bị ăn cắp, tuy rằng, bây giờ trên mạng đã tung ra các bức ảnh đẩy tôi vào thế bất lợi."
Bị ăn cắp và tiết lộ thông tin là hai tính chất khác nhau.
Một là bị động và một là chủ động.
Cận Nghiêm này tiếng Trung nói không quá lưu loát nhưng lại hiểu rõ những cái bẫy ngôn từ của tiếng Trung.
Cận Nghiêm không ngờ cô lại phản kích như vậy, đầu mày nhướng lên một chút, cười mà như không cười: "Nếu giám đốc Hạ đã nhắc đến bức ảnh, vậy thì chúng ta sẽ nói bức ảnh. Từ số lượng bức ảnh, xét thấy số lần giám đốc Hạ gặp mặt Thai Nghiệp Dương và Thai Quốc Cường là không hề ít, hơn nữa còn trong thời kỳ nghiên cứu sản phẩm mới. Qua sàng lọc của tổ kỹ thuật, ảnh không phải ghép, chúng tôi có lý do để tin rằng cô có quan hệ khá mật thiết với nhà họ Thai."
Hạ Trú đang định phản bác thì Lục Đông Thâm từ tốn nói: "Thai Quốc Cường bệnh nặng, được tôi cho phép, Hạ Trú có mấy lần ra vào bệnh viện và biệt thự cũ nhà họ Thai, nếu có người rắp tâm giở trò, chụp mấy tấm ảnh này là quá đỗi bình thường. Chuyện sản phẩm mới bị ăn cắp cũng đang điều tra. Cận Nghiêm, chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà phán người ta tội sinh tử, quá võ đoán rồi."
~Hết chương 319~