Chỉ đơn thuần là hợp tác thôi sao?
Sự phẫn nộ bất bình của Trần Du khiến Hạ Trú đau đầu, lòng cô càng nghẹn lại hơn: "Sản phẩm mới không còn sai sót gì chứ?"
Thấy cô có ý né tránh chủ đề này, Trần Du cũng chỉ biết thức thời đổi chủ đề, nhưng tâm trạng thì không vui vẻ lắm: "Không còn vấn đề gì nữa. Tôi từng thử qua mùi hương, còn giữ được lâu hơn cả sản phẩm bị ăn cắp. Trước cửa phòng thực nghiệm cũng có không ít vệ sỹ, chỉ đợi buổi ra mắt ngày mai nữa thôi. Nhưng, nói thật là, ngày mai để tôi là người diễn thuyết chính không chắc ăn lắm."
"Đâu phải lần đầu tiên cô diễn thuyết."
"Đúng thế, nhưng lần này thì khác." Ngữ khí của Trần Du nghe rất nặng nề: "Đây vốn là công việc của cô, hơn nữa, sáng tạo được hương trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô mới là công thần. Hạ Trú, tôi không cần biết cô tin hay không, thật ra tôi rất mong cô tốt đẹp, thật đấy, có thể vì tôi từng có lỗi với cô, nên càng mong cô sống tốt hơn tôi, vui vẻ hơn bất kỳ ai."
Câu nói này rất chân thành.
Chân thành đến nỗi có thể khiến trái tim Hạ Trú ấm áp, cũng đồng thời, nỗi bi thương khó khăn lắm mới đè xuống được lại rục rịch ngoi lên.
"Vậy thì cô giúp tôi một việc, như vậy là hòa, sau này cô sẽ không nợ gì tôi nữa."
***
Sau khi bầu không khí trong phòng trở về trạng thái bình thường, Lục Khởi Bạch vào phòng tắm dội qua nước. Khi anh đi ra, trên hông còn quấn khăn tắm, nhìn thấy Cảnh Ninh vẫn đang nằm bẹp trên giường bất động. Anh mỉm cười, trở lại giường.
Anh châm một điếu thuốc, giơ tay gạt gạt mấy lọn tóc dính đầy mồ hôi của Cảnh Ninh, để lộ ra phần gáy trắng trẻo. Mồ hôi còn chưa hết, anh lấy ngón cái lau khô từng chút một cho cô.
Cảnh Ninh nhắm nghiền mắt, mặc kệ động tác của Lục Khởi Bạch. Bởi vì cô biết quá rõ, một giây trước Lục Khởi Bạch dịu dàng bao nhiêu thì một giây sau anh sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu.
Lục Khởi Bạch ngồi dựa vào đầu giường, một tay kẹp điếu thuốc, một tay vuốt ve gương mặt cô, rồi nhả khói: "Sau này cứ nghe lời như tối nay, em sẽ bớt chịu khổ."
Cảnh Ninh từ đầu tới cuối không nhúc nhích, giữ im lặng. Lục Khởi Bạch đang định bực mình thì nghe thấy cô lên tiếng, giọng khàn khàn: "Bên cạnh anh không chỉ có một người phụ nữ như tôi làm việc cho anh phải không?"
Ngón tay Lục Khởi Bạch dừng lại trên đuôi mày của cô.
"Tôi không giở trò với thuốc lá của tổng giám đốc Lục, thế nên, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm việc này thần không biết quỷ không hay rất có thể là người của phòng Thư ký. Trong quá trình lấy thuốc lá hay mang thuốc lá đi đều có khả năng bị tráo đổi. Cho dù Hạ Trú trông chừng chặt chẽ hơn nữa cũng sẽ có lúc sơ suất." Giọng Cảnh Ninh rất bình thản.
"Tôi không biết anh dùng cách gì để né tránh cái mũi của Hạ Trú, hoặc anh đã hại Hạ Trú khiến cô ấy không ngửi ra manh mối, sau đó tạt chậu nước bẩn này lên người cô ấy. Anh một lòng muốn đối phó với tổng giám đốc Lục, xem ra người bán mạng cho anh cũng không ít, ngay cả Cận Nghiêm cũng gián tiếp làm đồng phạm của anh."
Lục Khởi Bạch thu tay về, sau khi rít một hơi thuốc, anh gạt tàn thuốc xuống: "Người ở bên cạnh giúp việc cho tôi quả thực không ít, nhưng nữ giới chỉ có mình em."
Bả vai mỏng manh của Cảnh Ninh chợt rụt lại, cô mở mắt ra.
"Muốn đẩy những người bên cạnh Lục Đông Thâm đi, khi cần thiết phải mượn lực đánh lực, ví dụ như Quý Phi, hoặc ví dụ như Cận Nghiêm." Lục Khởi Bạch thấy cô mở mắt ra, bèn giơ tay lật người cô lại, ánh mắt di chuyển trên cơ thể cô: "Tôi không cần biết Lục Đông Thâm có phải cố tình muốn đẩy Hạ Trú ra ngoài hay không, tóm lại bớt đi một chướng ngại vật cũng coi như là chuyện tốt."
Cảnh Ninh giật lấy chăn đắp kín: "Anh tưởng anh ấy sẽ không nghi ngờ chúng ta à?"
"Nghi ngờ thì sao?" Lục Khởi Bạch cười: "Trước khi chọc thủng lớp cửa sổ giấy, tâm tư của tất cả mọi người đều phải giấu kín, như vậy mới thú vị.
"Anh rốt cuộc định làm gì anh ấy?"
Lục Khởi Bạch dập tắt điếu thuốc trong tay, chống khuỷu tay lên giường, quá nửa cơ thể trùm lên đầu cô. Anh cúi xuống nhìn cô, một tay bấu má cô: "Phàm là những người phụ nữ từng gặp Lục Đông Thâm đều nảy sinh tình cảm với anh ta, huống hồ em ở bên cạnh anh ta bao nhiêu năm như vậy. Nhưng Cảnh Ninh, em nhớ kỹ cho tôi. Tôi mới là người đàn ông của em, thế nên, sau này không được phép nói chuyện với tôi bằng ngữ khí như vậy."
Cảnh Ninh xoay mặt hất ra, chiếc di động trên tủ đầu giường đổ chuông, coi như gián tiếp né tránh được một màn đối đầu trực diện.
Là di động của Lục Khởi Bạch, sau khi cầm vào tay, anh bỗng nhiên bật cười có phần kỳ lạ. Cảnh Ninh chẳng hiểu sao lại cảnh giác trong lòng.
Quả nhiên, anh giơ màn hình cho cô xem. Khi số di động đập vào mắt Cảnh Ninh, sắc mặt cô cũng thay đổi, cô ngồi bật dậy.
Lục Khởi Bạch nhìn cô, nửa đùa nửa thật: "Em gái em đúng là một tiểu yêu tinh giỏi hành người. Xét về khả năng bám dính, em thật sự phải học hỏi em gái mình đấy."
Cảnh Ninh liều mạng cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, chẳng biết được tên điên trước mặt sẽ làm những chuyện gì.
"Anh biết tôi quan tâm nhất là em gái của mình. Anh bắt tôi ghi nhớ anh là người đàn ông của tôi, vậy thì tôi cũng phải cam tâm tình nguyện ghi nhớ điều ấy mới được."
Nụ cười của Lục Khởi Bạch tắt dần. Anh nhìn cô như đang đánh giá. Cảnh Ninh không né tránh mà ngược lại, đón thẳng ánh mắt anh, có vẻ như đang đối đầu.
Họ như vậy đến gần nửa phút, Lục Khởi Bạch bất ngờ bật cười, nói một câu nhẹ nhàng mà đầy ý tứ sâu xa: "Cam tâm tình nguyện sao?" Sau đó anh nhận cuộc gọi, bật sang chế độ loa ngoại, chấm dứt chuỗi tiếng chuông cố chấp.
Đầu kia là giọng nói đè nén sự phấn khích nhưng vẫn khá dè dặt: "Anh Khởi Bạch, em quấy rầy anh làm việc à?"
Cảnh Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Khởi Bạch, bàn tay giấu trong chăn vô thức nắm chặt lại.
Lục Khởi Bạch không nhìn Cảnh Ninh, góc nghiêng trông khá lạnh nhạt: "Anh đã nói rồi, đừng có gọi điện thoại cho anh nữa."
Nghe xong, Cảnh Ninh hơi sững người.
Đầu kia di động cũng trầm mặc mấy giây. Lục Khởi Bạch đang định ngắt máy thì đầu kia đã ngoan ngoãn lên tiếng: "Anh Khởi Bạch..."
"Hoặc em có thể gọi anh là anh rể." Ngữ khí của Lục Khởi Bạch mềm mỏng hơn, nhẹ nhàng hơn không ít: "Dẫu sao thì em cũng biết rõ quan hệ giữa anh và chị em, chẳng phải em cũng hy vọng chị em được hạnh phúc sao?"
"... À, vâng, đúng, em hy vọng chị em hạnh phúc." Đầu kia giọng nói nhỏ dần, rồi nhanh chóng mang theo tiếng cười: "Em có anh rể thật là tốt, anh thật lòng thích chị em đúng không?"
Vài câu qua lại lọt hết vào tai Cảnh Ninh, câu nào câu nấy đều như cây gậy, đánh cho cô đầu óc ù ù. Cô nhất thời không dám nhìn khuôn mặt của Lục Khởi Bạch, quay đi chỗ khác, trái tim như bị cỏ dại điên cuồng mọc đầy.
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy Lục Khởi Bạch nói với em gái mình: "Phải, anh thích chị gái em."
Sau đó, cuộc điện thoại này đã kết thúc kiểu gì, Cảnh Ninh không biết nữa. Một câu "Anh thích chị gái em" khiến khe hẹp duy nhất trong trái tim cô cũng bị cỏ dại lấp mất, sau đó nó xuyên qua trái tim, lan ra các bộ phận khác.
Cô trở thành một người rơm, không động đậy được nữa, huyệt thái dương giật lên từng hồi gấp gáp.
Khi Lục Khởi Bạch đè cô xuống, cô mới hoàn hồn, ánh mắt quấn lấy đôi mắt anh, bờ môi mấp máy, rất lâu sau mới ép ra một câu: "Anh vừa nói như vậy... là có ý gì?"
Lục Khởi Bạch trả lời thẳng: "Để con bé từ bỏ và để em cam tâm tình nguyện."
"Cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng?"
Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Nếu đều là lợi dụng, so với việc ép buộc, chẳng thà để em cam tâm tình nguyện."
Quả không sai.
Bãi cỏ trong lòng Cảnh Ninh đã bị sa mạc thất vọng nuốt chửng. Nhưng ngay sau đó cô cũng lại thầm chế giếu: Mình đang mong chờ điều gì? Tin vào lời nói ban nãy của anh ta thật sao?
Một tên ác ma, chẳng phải giỏi nhất là nói mấy lời mê hoặc lòng người ư?
"Anh coi Lục Đông Thâm là kẻ ngốc đấy à?" Cảnh Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Lục Khởi Bạch tỏ ra nhàn nhã: "Lục Đông Thâm ngốc hay tàn nhẫn thì phải xem buổi họp báo ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì."
~Hết chương 338~