Càng nhìn tình hình ấy, Dương Viễn càng không tự tin, bên tai luôn văng vẳng lời Tưởng Tiểu Thiên nói ban nãy: Khoảng thời gian này, Tưởng cô nương vẫn làm như không có chuyện gì vậy, cũng không biết có phải đã buông bỏ chuyện tình cảm này rồi hay không. Tôi cứ tùy tiện để mọi người vào đây như vậy, không biết Tưởng cô nương có giận không nữa...
Bây giờ Dương Viễn đang nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Tưởng Ly.
Không có chút xao động nào, ánh mắt cũng hoàn toàn bình thản, giống như mặt hồ chiều, không một gợn sóng.
Dương Viễn từng hỏi Lục Đông Thâm: Cậu có từng nghĩ tới chuyện nếu Hạ Trú đau lòng rồi ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu thì sao?
Lục Đông Thâm trả lời anh ấy: Từng nghĩ tới.
Thật ra Dương Viễn cũng từng nghĩ tới Hạ Trú sẽ đau, sẽ hận, sẽ không tha thứ, nhưng anh ấy không dám nghĩ tới, lỡ như Hạ Trú buông bỏ rồi thì sao?
Thế nên, khi Tưởng Tiểu Thiên nói những lời đó Dương Viễn quả thực đã lạnh sống lưng.
Phải, lỡ như buông bỏ thì sao?
Nhưng trong chuyện tình cảm của Lục Đông Thâm và Hạ Trú, sợ nhất chính là buông bỏ chăng.
Có thể đau, có thể hận, chứng tỏ trong lòng vẫn còn đối phương.
Một khi buông bỏ, tình cảm này cũng theo gió bay xa.
Anh ấy hắng giọng, tiếp tục giãi bày: "Lục Môn là nơi cực kỳ hiểm ác cô cũng biết. Lục Khởi Bạch như hổ đói rình mồi. Lục Đông Thâm chỉ còn cách đẩy cô ra mới bảo đảm được an toàn cho cô. Cậu ấy không phải là thần, sinh ra trong gia đình lang sói không thể làm chu toàn mọi việc. Thế nên có vài việc cậu ấy cũng chỉ có thể thuận thế mà làm, những lời cậu ấy nói, những việc cậu ấy làm với cô chưa nay đều là tin tưởng. Đẩy cô ra, cô nghĩ cậu ấy không đau sao? Vì cô, cậu ấy đã ngang nhiên đặt dự án năng lượng ở Thương Lăng, lại tốn công kéo Nhiêu Tôn vào chuyện này, vì lý do gì cô hiểu rất rõ. Tôi biết khi đó cậu ấy tổn thương cô sâu sắc, nhưng chẳng phải cũng vì bị tình thế dồn ép hay sao?"
Tưởng Ly vẫn không đoái hoài tới Dương Viễn, nhưng lại có động tĩnh.
Cô ngồi xuống giường.
Đầu tiên là giơ tay lật mí mắt của Lục Đông Thâm, sau đó nhìn các vết thương trên người anh.
Dương Viễn thấy vậy, trong lòng coi như có chút yên tâm, chỉ cần có động thái là được.
Anh ấy tiến tới, cúi thấp người xuống: "Tình cảm khắc cốt ghi tâm phải trải qua sóng to gió lớn đúng không? Cô xem, cô và Lục Đông Thâm đến bên nhau chính là duyên phận ông trời sắp đặt. Trong lòng cậu ấy có cô, thế nên làm việc gì cũng tâm niệm, nhung nhớ, cho dù dốc cạn tương tư cũng muốn đổi lấy cho cô một cuộc sống yên bình, còn cô thì sao? Nếu cô thật sự không còn tình cảm với cậu ấy, đã không tự đâm mình một dao để giúp Lục Đông Thâm được như mong muốn, càng không vừa trở về Thương Lăng đã chiêu minh mãi mã, sắp xếp người của mình vào nhà máy..."
Nói tới đây, Dương Viễn lại nhìn sắc mặt của Tưởng Ly, bổ sung thêm: "Chẳng phải là nghĩ tới việc lỡ như Lục Đông Thâm không lo được cho mình, chí ít cô còn có thể bảo vệ nhà máy đó cho cậu ấy sao?"
Cuối cùng Tưởng Ly cũng lên tiếng: "Dương Viễn, anh ồn ào quá."
Dương Viễn lập tức im bặt.
Chỉ cần cô chịu lo cho Lục Đông Thâm, đừng nói là bắt anh im lặng, bắt anh chịu phạt thay cho Lục Đông Thâm cũng được, chỉ cần bà cô này thoải mái trong lòng.
Suy nghĩ ấy vừa dứt thì anh ấy nhìn thấy Tưởng Ly đứng lên.
"Anh đưa anh ấy đi đi."
"Hả?" Dương Viễn sửng sốt.
Tưởng Ly không nhìn Lục Đông Thâm nữa, đi thẳng tới trước cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế mềm, rót một cốc nước: "Lục Đông Thâm không phải thần tiên, không phải chuyện nào cũng chu toàn. Tôi cũng vậy, không phải thần tiên, không phải bệnh nào cũng chưa được. Anh ấy bị thương do vụ nổ, anh nên tìm bác sỹ chuyên ngành cho anh ấy, chứ không phải ký thác hy vọng lên người tôi, tôi chữa không nổi."
Nghe xong câu này, Dương Viễn lập tức sốt ruột. Anh ấy tiến lên, che chắn hoàn toàn những tia nắng trước mặt cô.
"Sao cô có thể không cứu nổi chứ?"
Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh ấy, hỏi ngược lại: "Sao tôi lại có thể cứu được?"
Dương Viễn thẳng thừng kéo ghế qua, ngồi xuống đối diện cô: "Lúc trước đám Răng trắng bị thương nặng như vậy, các bác sỹ đều tuyên án tử rồi nhưng cô vẫn cứu sống được. Sao tới Lục Đông Thâm lại không được?"
"Tình hình khác biệt." Tưởng Ly nhẹ nhàng đáp: "Lúc trước tôi cứu họ chẳng qua là "ngựa sống chữa đại cho ngựa chết", cứu được họ cũng là vì họ mạng lớn, chứ không phải vì tôi giỏi giang tới mức nào."
Dương Viễn á khẩu vì cô, nhưng đồng thời trong lòng cũng sốt ruột tưởng chết, nhất thời cũng không biết nên khuyên nhủ sao cho phải.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh ấy nhân lúc Tưởng Ly uống nước, lại nói: "Phàm là những chuyên gia, bác sỹ có thể tìm được đều tìm cả rồi, nhưng cậu ấy vẫn hôn mê không tỉnh, ngay cả bác sỹ cũng hết cách rồi..."
"Bác sỹ hết cách thì tôi có cách sao?" Tưởng Ly hờ hững như gió: "Tôi đâu có bản lĩnh cải tử hoàn sinh. Lục Đông Thâm chịu những vết thương ngoài, có lẽ thương tích đỡ rồi sẽ tự nhiên tỉnh lại."
"Đừng có lẽ nữa..." Dương Viễn càng nghe càng cảm thấy không ổn, trong lòng bắt đầu đánh trống dồn dập: "Mạng người quan trọng mà."
Tưởng Ly không nói gì nữa.
Dương Viễn sốt sắng như kiến bò chảo nóng.
Đúng lúc đang bối rối không biết làm sao thì chuông di động vang lên.
Dương Viễn rút ra xem, lập tức đứng lên đi nhận. Nhân lúc Dương Viễn đi khỏi, Tưởng Ly lại lẳng lặng đánh mắt nhìn Lục Đông Thâm, ánh mắt có chút nặng nề.
Chẳng bao lâu sau Dương Viễn đã quay lại, còn cầm theo di động, đưa cho Tưởng Ly.
Tưởng Ly chẳng hiểu chuyện gì, đón lấy.
Hóa ra là Lục Chấn Dương.
Ở đầu kia điện thoại, Lục Chấn Dương ngữ khí thành khẩn: "Tiểu Hạ, là nhà họ Lục nợ cháu. Nhiều năm trước cháu đã cứu bác, bây giờ Đông Thâm gặp nạn, bác xin cháu hãy cứu con trai bác. Trong lòng cháu giận cũng được, oán cũng được, cứ nhằm vào bác là được rồi."
Cổ họng Tưởng Ly nghẹn lại.
"Mắt cháu tinh, mũi thính, có lẽ nhìn ra được Đông Thâm hôn mê bất tỉnh không phải do vết thương từ vụ nổ. Các bác sỹ và chuyên gia ở Mỹ không tìm ra được nguyên nhân. Bác biết, cháu nhất định có thể."
Cho dù không nhìn được tận mắt Lục Chấn Dương, Tưởng Ly cũng có thể nghe ra sự mệt mỏi yếu ớt của ông. Lục Chấn Dương từ Quỷ môn quan trở về, sức khỏe chắc chắn không bằng trước kia, Tưởng Ly hiểu rõ.
Thế nên bắt một người già như vậy lao tâm khổ tứ đích thân gọi điện thoại cho cô, cô cảm thấy áy náy vô cùng.
Nghĩ lại lúc trước cứu Lục Chấn Dương chẳng qua cũng là một lần tiện tay, nhưng ông lại ghi nhớ trong lòng. Có một khoảng thời gian cô từng thường xuyên qua lại với ông, học thức của Lục Chấn Dương ngược lại khiến cô cảm thán, trong lòng vẫn luôn kính trọng ông.
Ra khỏi phòng ngủ.
Tưởng Ly cầm di động đi ra vườn trước.
Ánh nắng đang đẹp, trong vườn tỏa một mùi thơm thanh mát của các loại hoa cỏ.
Ngoài vườn, Tưởng Tiểu Thiên đang cùng hút thuốc với Nhiêu Tôn. Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, cậu lập tức dập tắt điếu thuốc, chuồn lẹ vào trong xe của Nhiêu Tôn.
Tưởng Ly không rảnh tính sổ với Tưởng Tiểu Thiên, cô áp di động vào tai, hỏi thẳng Lục Chấn Dương: "Ba năm trước Lục Đông Thâm bị thương rất nặng, có liên quan tới việc khí của nhà máy thuốc rò rỉ không?"
"Có."
"Anh ấy còn có vết thương ngoài da." Tưởng Ly nhắm trúng trọng điểm.
Lục Chấn Dương không che giấu: "Có nghe tới hiệu ứng domino không? Ở Lục Môn chính là như vậy."
Nhịp tim Tưởng Ly tăng nhanh.
Ý tứ của câu nói này đã không thể rõ ràng hơn nữa. Quả thật như cô suy nghĩ, dược khí rò rỉ đơn thuần sao có thể tạo ra vết thương nặng như vậy? E là ẩn tình phía sau mới khiến người ta sợ hãi chăng. Đúng như Dương Viễn nói, đó là nơi lang sói, sao lại có người không muốn nhổ cỏ tận gốc chứ?
Nhưng, không phải cô chưa từng ngủ chung giường với Lục Đông Thâm, trên người anh không hề có vết sẹo.
~Hết chương 400~