Chuyện phòng thí nghiệm sinh vật của Lục Môn bị nổ theo Tưởng Tiểu Thiên báo lại thì đã xảy ra cách đó 24 tiếng rồi.
Khi Tưởng Tiểu Thiên truyền đạt chuyện này, nó còn chưa bùng nổ hẳn tại Trung Quốc, nhưng tại Mỹ thì đã nóng hổi trên khắp các mặt báo rồi.
Điều khiến người ta bất ngờ là người thông báo cho Tưởng Tiểu Thiên là Cảnh Ninh.
"Xem ra là tình hình cấp bách, trong điện thoại cô ấy chỉ nói là bảo chị ở Thương Lăng phải tuyệt đối chú ý an toàn, nhất là khi Nhiêu Tôn còn chưa về nước." Tưởng Tiểu Thiên nói với Tưởng Ly.
Sau khi trở về từ công xưởng, Tưởng Ly đã treo tấm biển "Tạm nghỉ kinh doanh" ra ngoài cửa Lâm khách lầu rồi giữ Tưởng Tiểu Thiên và Răng trắng ở lại.
Tưởng Ly hỏi Tưởng Tiểu Thiên: "Trong điện thoại, cô ấy nói sao về tình hình của Lục Đông Thâm?"
Tưởng Tiểu Thiên thuật lại như được nghe: "Phòng thí nghiệm sinh vật của Lục Môn phát nổ, Lục tổng không thể lo được những chuyện khác và những người khác."
Răng trắng nghe xong nói: "Cũng không nhắc tới tình hình sống chết của Lục tổng à."
"Em nghe ngóng thông tin từ bên Mỹ truyền tới, nói là Lục tổng bị thương sau vụ nổ." Tưởng Tiểu Thiên bổ sung.
So với lúc vừa mới nghe tin, Tưởng Ly đã bình tĩnh hơn rồi, nhưng không có nghĩa là lòng cô bình thản như nước. Ngược lại, sự lạnh lẽo đang bò từng lớp từng lớp ra phía sau lưng, xâm nhập vào từng lỗ chân lông. Cô cảm thấy từ trong ra ngoài người mình đều lạnh khủng khiếp.
Răng trắng an ủi cô: "Nếu theo như lời Cảnh Ninh nói thì Lục tổng chưa chắc đã nghiêm trọng như tin của Tưởng Tiểu Thiên."
Tưởng Ly trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ nhìn thẳng ra con đường đá xanh bên ngoài của thành cổ. Những người đi đi lại lại đa phần là người bản địa. Hoàng hôn sắp buông, thiêu cháy một nửa bầu trời. Có một vài cửa hàng bắt đầu thu dọn đóng cửa. Một vài người sống ngay trong thành cổ, sau lưng đeo gùi trúc, trong gùi đựng rau xanh, cá thịt đợi nấu ăn.
Bình an, yên ấm, là nơi thích hợp nhất để sống và ngồi ngẩn người.
Rất lâu sau Tưởng Ly mới lên tiếng: "Không, Lục Đông Thâm nhất định đã xảy ra chuyện rồi."
Cảnh Ninh muốn tìm được phương thức liên hệ với Tưởng Tiểu Thiên không khó, dù sao thì cô ấy cũng từng sống với Lục Đông Thâm ở Thương Lăng. Nếu không hỏi rõ nội dung cuộc gọi, Tưởng Ly ắt sẽ nghi ngờ mục đích của Cảnh Ninh khi gọi cuộc điện thoại này.
Cô không tin Cảnh Ninh.
Thậm chí có thể nói là căm ghét Cảnh Ninh.
Hận cô ấy cùng Lục Khởi Bạch đồng lõa với nhau.
Khoảng thời gian đó, những lúc trằn trọc không ngủ được trong nhà họ Nhiêu, cô vẫn luôn băn khoăn chuyện này. Cảnh Ninh đã là người của Lục Khởi Bạch thì những bức ảnh từng hàm oan cô có liên hệ với Trường Thịnh có đến tám, chín phần cũng là do Cảnh Ninh tung ra.
Nhưng, trong điện thoại, Cảnh Ninh chỉ nhắc đến việc Lục Đông Thâm không thể lo chuyện gì khác. Chính câu nói này đã khiến Tưởng Ly bất an.
Cảnh Ninh đang ở Lục Môn, tình hình hiện tại cô ấy biết rõ nhất. Có lẽ cô ấy biết chuyện gì đó thế nên có lòng muốn bù đắp, nhưng lại không thể nói quá rõ ràng, chỉ nhắc nhở cô ở Thương Lăng chú ý an toàn.
Nếu Lục Đông Thâm trước mắt vẫn bình an, Cảnh Ninh còn cần nói câu này sao? Thế nên, câu nói này của Cảnh Ninh giấu giếm ý tứ.
Điều càng khiến sống lưng Tưởng Ly lạnh ngắt chính là Nhiêu Tôn.
Nhậm Kiến Tường dám ngang nhiên thay máu như vậy, thì chắc chắn người phía sau không phải Lục Khởi Bạch thì cũng là người khác trong Lục Môn muốn tranh đoạt sản nghiệp của Lục Đông Thâm. Lại chọn đúng lúc Dương Viễn và Nhiêu Tôn đều không có ở Thương Lăng, và Lục Đông Thâm xảy ra chuyện không thể lo toan. Thời cơ này chuẩn xác đến như vậy, chắc chắn Nhiêu Tôn ở nước ngoài cũng chịu ảnh hưởng.
Tưởng Ly không lo lắng về sự an toàn của Nhiêu Tôn, dẫu sao thì anh ấy cũng là người của Hoa Lực, Lục Môn cũng không dám làm gì anh ấy, nhưng việc làm trì hoãn thời gian về nước của anh ấy là có thể được.
Lòng Tưởng Ly sáng rõ như gương.
Nếu nhà máy Thương Lăng không có người của cô thì những người thật thà hiền hậu kia ắt sẽ phải chịu thiệt thòi của Nhậm Kiến Tường. Vậy thì Dương Viễn cứ thế sẽ đánh mất dự án tại Thương Lăng. Còn Nhiêu Tôn dù có muốn lo thì xuất phát từ nguyên nhân việc này không ảnh hưởng gì tới chuyện đầu tư của Hoa Lực thì cũng không vượt qua được áp lực của Hội đồng quản trị.
Ván cờ này, từng bước từng bước, không sai dù chỉ một giây một phút, đằng sau chính là cái bẫy trong Lục Môn. Tuy rằng không gươm giáo, cờ quạt hoành tráng nhưng lại khiến những ai hiểu rõ không khỏi rùng mình.
Toàn là cao thủ với nhau, giết người trong vô hình.
***
Chưa được hai ngày, trong nước quả nhiên đã bùng nổ tin tức.
So với muôn vàn suy đoán của nhiều ngày trước, tình hình hiện tại đã sáng sủa hơn nhiều.
Phòng thí nghiệm Lục Môn xảy ra vụ nổ, con trai trưởng nhà họ Lục bị thương nặng phải điều trị cách ly đã trở thành tít trang bìa của rất nhiều mặt báo. Thậm chí còn có báo moi ra thông tin: Toàn bộ quá trình trị liệu đều có Phó tổng giám đốc tập đoàn theo sát, không tiết lộ tình trạng thương tích ra sao, có thể thấy, tình hình không mấy lạc quan.
Phó tổng được nhắc đến trên báo, Tưởng Ly biết đó là Dương Viễn.
Dương Viễn mãi vẫn chưa gọi điện đến, Tưởng Ly suy đoán, vết thương của Lục Đông Thâm chắc chắn không nhẹ.
Lục Môn liên tục để lộ thông tin trước mặt mọi người, đầu tiên là chuyện ba năm trước, khí độc trong nhà máy thuốc rò rỉ làm thiệt mạng người, sau đó đến nay lại là vụ phòng thí nghiệm nổ tung khiến con trai trưởng nhà họ Lục bị thương rất nặng. Các anh hùng bàn phím phẫn nộ bất bình lúc trước lại bắt đầu một màn chửi bới đã đời mới. Ai cũng nói là phong thủy thay nhau chuyển dời, có điều người xảy ra chuyện lần này không khiến họ đồng tình và thương xót mà thôi.
Trước mắt cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, đặc biệt là truy cứu vụ nổ phòng thí nghiệm, tất cả quá trình đều được giữ bí mật.
Độ nóng bên Mỹ cũng không giảm đi.
Đêm khuya, nhưng chủ đề vẫn triền miên không dứt.
Lục Khởi Bạch tắt máy tính đi, ngồi lên ghế, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Khi Lục Chấn Danh đi vào phòng, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng ấy, cười ha ha rồi nói: "Càng vào lúc này càng phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể rối loạn."
Lục Khởi Bạch bặm môi, rất lâu sau mới đấm thật mạnh xuống bàn quát: "Chiêu tàn độc như vậy mà Lục Đông Thâm cũng dùng được, anh ta giỏi thật đấy! Bây giờ Charles Ellison lấy lý do Lục Đông Thâm bị thương để tạm hoãn dự án công nghệ gen, đây chính là ván cờ như ý của họ!"
Lục Chấn Danh châm một điếu thuốc, từ tốn nói: "Chuyện ba năm trước bố đã tung ra rồi. Lục Đông Thâm bị ngàn người chỉ mặt không còn đường lùi. Nó không ra mặt xin lỗi, muốn ngồi lên vị trí người phụ trách dự án thì rõ ràng là danh không chính, ngôn không thuận; Còn nếu nó ra mặt xin lỗi thì nó càng không có cơ hội động vào dự án này. Phóng thí nghiệm nổ, không cần biết có phải kế hoạch của Lục Đông Thâm hay không, tóm lại, coi như nó đã dùng kế ve sầu thoát xác thành công."
Lục Khởi Bạch hừ một tiếng: "Ngoài anh ta ra, còn ai dám tàn nhẫn với chính mình như thế?"
"Vậy thì chưa chắc." Lục Chấn Danh bình tĩnh: "Dẫu sao thì con cũng chưa nắm được chứng cứ Lục Đông Thâm một tay gây ra vụ nổ, đúng không? Có phải hay không không quan trọng, quan trọng là con phải tiếp tục xúc tiến dự án này. Chí ít thì hiện tại dù có bị thương hay không, Lục Đông Thâm cũng chưa lộ diện nhanh đến vậy. Cũng phải đợi sóng gió qua đi mới được. Thế nên, con cũng coi như có cơ hội."
"Charles Ellison rắn mỏng đều không ăn, lão già đó, con khó khăn lắm mới lôi kéo được một vài cổ đông, sau khi xảy ra chuyện này lại quay ngoắt về phía đó, nhìn mắt Charles Ellison mà hành sự."
Lục Chấn Danh cười: "Phải chia tách rồi bóp nát lợi ích ra trước mới nói cho Hội đồng quản trị. Lục Đông Thâm bây giờ không ra mặt, những người khác trong Lục Môn có lòng tranh đoạt vị trí, nhưng có mấy người qua được con? Mọi người đều hiểu rõ cả, cũng không thể cứ mãi đợi Lục Đông Thâm chứ?"
Lục Khởi Bạch nhíu mày: "Cũng chưa chắc đã thuyết phục được dễ dàng như thế. Quan trọng hơn là, bây giờ con chưa nghĩ ra nước cờ tiếp theo, Lục Đông Thâm sẽ đi như thế nào."
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ." Lục Chấn Danh nói thẳng: "Giống như đã không nói rõ ràng được thì đừng nói. Nếu khiến họ đánh mất hy vọng chờ đợi, họ dĩ nhiên cũng sẽ không kiên trì nữa."
Bàn tay Lục Khởi Bạch run lên, anh sửng sốt nhìn Lục Chấn Danh. Anh là người nhanh nhạy, dĩ nhiên hiểu rõ ý của bố mình. Đè nén cơn sóng bất ngờ trào dâng trong lòng, anh lên tiếng: "Con không biết trước kia xảy ra chuyện gì, con chưa bao giờ có ý giết Lục Đông Thâm."
"Vậy con cho rằng nó có ý nhổ cỏ tận gốc với con không?" Lục Chấn Danh nhìn người nhìn việc rất độc: "Thật ra con đang do dự, con không chắc chắn được tới cuối cùng Lục Đông Thâm rốt cuộc có ý định giết người hay không. Thế nên, con mới nhổ nốt chút rung động duy nhất trong lòng mình."
Lục Khởi Bạch bỗng ngừng thở.
"Con là con của bố, có ai hiểu con trai hơn bố chứ. Đồng thời, Lục Đông Thâm cũng là con cháu nhà họ Lục, bố cũng hiểu nó." Lục Chấn Danh chậm rãi phả ra một làn khói thuốc.
"Con cái nhà họ Lục tuy tàn nhẫn, nhưng thật ra tận sâu trong cốt tủy đều là thành phần si tình. Lục Đông Thâm cũng vậy thôi. Nếu nó khẳng định con không có ý giết người, thì hà tất phải đẩy cô gái họ Hạ tới Thương Lăng? Khởi Bạch, lúc trước bố đã nhắc nhở con rồi, đừng có động lòng trắc ẳn, đừng có chần chừ do dự. Bây giờ cô gái họ Hạ kia đã lặng lẽ khuếch trương thanh thế và thế lực của mình, theo dõi sát sao nhà máy ở Thương Lăng. Con muốn phân tâm nắm lấy điểm yếu của Lục Đông Thâm thì không còn dễ dàng như vậy nữa đâu."
~Hết chương 397~