Đầu tiên là khiến Mark trật khớp, bây giờ lại uống rượu, ăn thịt, vật tay, quảng giao bạn bè, nói nói cười cười còn có sức hơn bất kỳ ai. Đây gọi là yếu?
Cùng lắm chỉ là chưa rõ tại sao anh lại hôn mê một khoảng thời gian, có vài thêm vết thương ngoài da mà thôi. Hơn nữa... thế nào gọi là anh hôn mê ở chỗ cô? Nói cứ như việc ấy do cô gây ra vậy.
Tưởng Ly cười khẩy: "Lo cho anh? Vậy thì trước tiên anh phải cho tôi một lý do phải lo cho anh. Đừng nhắc lại hai chữ "giao tình". Tưởng Ly và Lục Đông Thâm không có giao tình. Cho dù có, cũng đã bị cậu cả nhà họ Lục một tay phá hỏng hết rồi."
"Nếu em không muốn nói tới giao tình, vậy hãy nói tới thiệt hơn." Lục Đông Thâm rất bình tĩnh, "binh đến tướng chặn, nước đến đất dìm": "Hiện tại, dù anh có ở Thương Lăng hay không, chỉ cần anh chưa chết thì Lục Khởi Bạch vẫn sẽ luôn theo dõi em."
"Vì sao chứ?" Tưởng Ly không vui, vẫn không thoát được tên phiền Lục Khởi Bạch đó sao?
Lục Đông Thâm bật cười, trả lời rất tự nhiên: "Vì em từng là người con gái của anh, và cũng vì cậu ta đã nhanh chóng xác nhận được trong lòng anh từ đầu tới cuối chỉ có mình em."
"Lục Đông Thâm, bây giờ quan hệ giữa hai chúng ta căng thẳng như vậy, không cần nói những lời này nữa thì phải." Ánh mắt Tưởng Ly nhìn anh rất nhạt, cô uống nốt nửa ly rượu vào bụng và nói: "Hơn nữa, anh tưởng tôi sợ Lục Khởi Bạch hay sao? Tôi thu về thế lực của Ấn Đường Đen, Thương Lăng như một chiếc thùng sắt. Trừ phi Lục Khởi Bạch thật sự thuê lính tới san phẳng Thương Lăng, bằng không anh ta chẳng làm được gì tôi cả. Vấn đề quan trọng là, Lục Khởi Bạch có bản lĩnh này không? Cho dù trong tay anh ta thật sự có súng có người cũng chẳng dám hống hách tại Trung Quốc."
"Thế nên, đối với anh mà nói, Thương Lăng chính là nơi an toàn nhất Trung Quốc." Lục Đông Thâm chỉ chờ cô nói câu này, anh đã nhẹ nhàng hợp lý hóa được sự bắt buộc phải ở lại đây của mình.
"Đây là nơi tuyệt nhất để anh dưỡng thương. Hơn nữa, em thật sự phải bảo vệ anh. Em nghĩ mà xem, Lục Khởi Bạch một khi biết anh đang ở Thương Lăng, chắc chắn sẽ cử người tới đối phó anh. Thương Lăng là địa bàn của em, vốn dĩ vừa thu nhận thế lực mới đang đầy hòa khí, nhưng lại vì một Lục Khởi Bạch mà khói lửa khắp nơi, tới lúc đó người xui xẻo vẫn là em và đàn em của mình."
Nói tới đây, Lục Đông Thâm uống cạn ly rượu trong tay rồi bổ sung thêm một câu: "Nói cách khác, bảo vệ anh chính là bảo vệ em."
Tưởng Ly nghe xong câu này cũng không giận dữ, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô không mắng anh lưu manh. Ly rượu xoay tròn trên tay cô: "Không hổ danh là người làm ăn, đào hố chỉ đợi tôi nhảy xuống, khâm phục."
Lục Đông Thâm khẽ cười.
"Nhưng anh Lục quên mất một chuyện." Tưởng Ly cũng cười, khuôn mặt xinh đẹp sát lại gần anh, hơi thở của hai người quấn bện vào nhau: "Anh không phải người Thương Lăng. Cho dù có khiến Thương Lăng long trời lở đất, chỉ cần người của tôi không ra mặt, anh có chết ở Thương Lăng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Khiến ván cờ như ý của anh trắng tay rồi, thành thật xin lỗi."
Cô thản nhiên nói ra toàn những lời tàn nhẫn, nhưng không Lục Đông Thâm thấy khó mà lui. Anh vẫn liều mình tiến tới, ôm chặt eo cô, cười mà như không cười, để hơi thở cả hai càng quyện chặt hơn chút nữa: "Vô ích thôi, ở trong mắt Lục Đông Thâm, em và anh là hai con kiến trên cùng một sợi dây."
Ở bàn khác, Răng trắng mắng Tưởng Tiểu Thiên, bĩu môi thì thầm: "Mau nhìn xem, hôn rồi kìa."
Nhìn từ góc độ của Răng trắng, tư thế của Lục Đông Thâm và Tưởng Ly cực kỳ mờ ám, một người ngẩng đầu một người cúi đầu. Cộng thêm việc Lục Đông Thâm vóc người cao to, cứ thế che chặt một Tưởng Ly bé nhỏ, thoạt nhìn không khác gì hôn nhau.
Góc độ của Tưởng Tiểu Thiên cũng gần giống với Răng trắng. Sau khi nhìn thấy cảnh này, cậu "úi chà chà" một tiếng, sau đó lại lẩm bẩm "Chắc không phải chứ", sau đó cậu lại nhìn theo một góc nghiêng lớn hơn, mới nhìn rõ tình hình.
Hôn thì đúng là chưa hôn, có điều hai người họ cũng quá gần nhau, một người được coi là thần may mắn bên cạnh Tưởng Ly như Tưởng Tiểu Thiên sao không hiểu tính khí của chủ mình? Càng hiền hòa như vậy, có lẽ trong lòng càng phẫn uất.
Sao có thể tha thứ nhanh như vậy được?
Tưởng Tiểu Thiên âm thầm thở dài. Cô nương nhà cậu một khi đã lạnh thì phải nói là thành phần rất nhẫn tâm.
Mặt hổ vô cùng hiếu kỳ, nhưng cậu ta đang ngồi xoay lưng, cũng ngại quay đầu nhìn, bèn vân vê xiên thịt trong tay, khẽ hỏi: "Hôn thật hả?"
Tưởng Tiểu Thiên chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Ấn Túc Bạch nói: "Tưởng Ly sao lại nuôi cái đám hóng chuyện như mấy cậu chứ? Uống rượu đi."
Tưởng Tiểu Thiên chợt nảy ra một suy nghĩ trong lòng bèn hỏi mọi người: "Mấy người cảm thấy họ có thể làm hòa được không? Có làm ván cược không các vị?"
Sự náo nhiệt ở đầu bàn kia chẳng ảnh hưởng gì tới Lục Đông Thâm và Tưởng Ly, ngược lại chính sự gần gũi của Lục Đông Thâm khiến Tưởng Ly khó chịu. Cô đẩy anh ra rất không khách khí, rồi cười lạnh: "Xem ra, anh sống chết muốn ở lại Thương Lăng rồi?"
Lục Đông Thâm không động tay động chân với cô nữa, nói một câu đầy ý tứ: "Em sai rồi, anh chỉ định cắn chặt em không buông." Sau khi nói một câu đầy mờ ám như vậy, cuối cùng anh cũng trở về chuyện chính.
"Cộng thêm việc Dương Viễn sẽ nhanh chóng quay về Mỹ, anh sẽ hoàn toàn không còn ai bên cạnh, em không bảo vệ anh thì ai bảo vệ anh?"
Tưởng Ly hồ nghi trong lòng.
Lúc này Dương Viễn lại quay về Mỹ? Vì sao?
Đang mải nghĩ thì thấy Lục Đông Thâm tiếp tục ghé lại, cả khuôn mặt gần như dính sát vào cô, có phần chọc ghẹo: "Cô bé, em đừng hòng đá đít anh."
Tưởng Ly hoàn hồn, lần này không đẩy anh ra, chỉ lẳng lặng tựa người ra sau, né tránh hơi thở hút hồn của người đàn ông. "Nếu anh muốn tìm kiếm sự bảo vệ từ tôi, được thôi, vậy chúng ta tiến hành một lần mua bán đi. Dù sao anh cũng là người làm ăn, trao đổi lợi ích là thích hợp với anh nhất."
Câu nói này khiến Lục Đông Thâm nảy sinh hứng thú, anh cũng ngồi tựa ra sau: "Em nói đi."
"Tôi không thích những người lọc lừa, từ nay về sau phàm là chuyện tôi hỏi, anh đều phải nói hết không sót thứ gì.ưởng Ly đưa ra điều kiện.
Lục Đông Thâm một tay cầm cốc, mỉm cười nhìn cô.
Tưởng Ly nhàn nhã nhìn thẳng vào mắt anh. Dưới ánh trăng, đôi mắt ngậm cười của anh cũng đầy trí tuệ, có một sự sắc bén có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Quả nhiên, anh nói một câu vừa khó xử vừa cưng chiều: "Tưởng Ly à Tưởng Ly, em quả nhiên ở bên anh một năm không phí hoài."
Tưởng Ly nhíu mày.
"Không thành vấn đề, anh hứa với em." Lục Đông Thâm bất ngờ đồng ý với điều kiện của cô: "Còn chuyện gì khác không?"
"Đương nhiên, tôi đang ngồi trước con trưởng nhà họ Lục danh nổi như cồn cơ mà." Tưởng Ly nhàn nhã: "Với một người kiểu gì cũng nắm quyền lực của Lục Môn, tôi cũng phải giành chút hời mới được."
"Nói nghe xem."
"Bảo vệ anh chu toàn cũng tức là bảo vệ hương hỏa cho Lục Môn. Tôi có thể giúp đỡ anh dẹp yên thiên hạ cho Lục Môn, có điều..." Nụ cười của Tưởng Ly tắt dần, khóe môi nhuốm chút lạnh: "Kể từ giây phút anh ngồi lên chiếc ghế đó, bản đồ tài sản của Lục Môn phải chia cho tôi một nửa."
Lục Đông Thâm nghe xong cười phá lên, đôi mắt anh cũng sáng lấp lánh như chứa cả trời sao. Anh phóng khoáng nói: "Em về làm vợ anh thì của anh đều là của em tất, đâu chỉ một nửa?"
Câu nói đầy chắc chắn này của Lục Đông Thâm đã được bàn bên cạnh nghe trọn vẹn, tất cả đều sững sờ. Tưởng Tiểu Thiên là người phản ứng đầu tiên: Không phải chứ? Đã đến bước bàn chuyện cưới hỏi rồi?
~Hết chương 413~