Phù Dung lập tức gạt tay cô ra. Nụ cười quyến rũ ma mị lúc vừa bước vào cửa đã hoàn toàn tan biến. Cô ấy giơ tay phát một cái rất mạnh lên lưng Tưởng Ly: “Không trở mặt với em là em không chịu nói sự thật phải không? Miệng vết thương lớn như thế này mà em định giấu chị?”.
Tưởng Ly nhe răng cười, cơ thể lanh lợi xoay một cái để né tránh một chưởng vô hình của Phù Dung: “Chỉ là em bị con sói trên núi cào một cái thôi, sao chị cứ phải giật đùng đùng lên thế. Chị nói gì thì nói cũng là người đẹp số một của Hoàng Thiên, có thể dịu dàng một chút được không? Dám hỗn xược với ‘tiểu gia’ này vậy hả?”.
“Dịu dàng cái đầu em ấy! Em suýt nữa làm mồi cho sói rồi!” Ở bên ngoài Phù Dung là một cô gái trong vòng mười dặm còn ngửi thấy hương thơm, dịu dàng xinh đẹp, duy chỉ có khi đối mặt với Tưởng Ly là cô ấy xé tan chiếc mặt nạ kia ra, để bản thân được thoải mái: “Chẳng trách Đàm gia không để mấy đứa khác tới đây. Anh ấy làm vậy là sợ người khác không biết hầu hạ em. Vì em, anh ấy thật sự đã dốc cạn tâm tư rồi, lúc nào cũng bảo vệ em chu toàn. Haizz, riêng tiền boa cho chị lên sân khấu thôi đã là một triệu tệ rồi, nhưng giờ lại ngồi đây tắm rửa, trò chuyện với em. Em bảo chị sẽ bị thiệt bao nhiêu tiền?”.
Tưởng Ly đã quá quen với hai khuôn mặt trong ngoài khác nhau của cô ấy. Cô dựa vào thành bồn tắm, gác một cánh tay ra ngoài, mịn màng trắng bóc. “Ba câu không rời được chữ ‘Đàm gia’. Chị thích anh ấy như vậy thì theo anh ấy luôn đi”.
“Chị muốn là được hả? Có ai không biết trong lòng anh ấy chỉ có một mình con tiểu yêu tinh là em? Làm gì còn để ý tới người con gái nào khác.” Phù Dung vớt hết những cánh hoa đang trôi nổi trên mặt nước lên, đắp lên người Tưởng Ly. Những cánh hoa kiều diễm dính cả lên xương hõm vai, bả vai của cô, chỗ nào cũng rất dịu dàng. “Nghe nói em được vị Lục tổng đó đưa về đây?”
Tưởng Ly mím môi: “Chị muốn nói gì?”.
Những ngón tay ngọc thon gọn thấm đẫm nước của Phù Dung nhẹ nhàng mát xoa thái dương cho cô: “Hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ. Đàm gia cưng chiều em là vì anh ấy coi em như người phụ nữ của mình. Dù anh ấy kiên nhẫn hay dịu dàng thì cũng đều vì đối phương là em. Nhưng em đừng quên, Đàm gia dẫu sao vẫn là Đàm gia, là người tính mạng đung đưa trên đầu lưỡi dao, sự chán ghét và căm thù cũng không hề cất giấu. Em thân mật với loại đàn ông buông thả đó ngay trước mắt anh ấy, có phải là đã chạm vào giới hạn của Đàm gia rồi không? Lỡ như anh ấy…”.
Nói tới đây, Phù Dung giơ tay lên làm hình dang lưỡi dao, cứa ngang qua cổ của Tưởng Ly, mọi lời muốn nói đều đã thể hiện hết trong hành động này.
Tưởng Ly kéo tay của cô ấy xuống, tỉ mỉ đùa nghịch từng ngón tay, rồi tươi cười phản bác: “Chị phải mong em chết đến mức nào thế hả? Sao có thể chụp cho em cái mũ đó chứ? Chẳng qua là người ta có lòng tốt đưa em về một đoạn đường thôi, vậy mà đã trở thành loại đàn ông buông thả rồi. Câu này mà lọt vào tai người con gái mà Lục tổng yêu sâu sắc là cô ấy sẽ tới cào cấu em. Em không đành lòng để chị mang khuôn mặt xinh đẹp này đi đỡ ‘Cửu Âm Bạch Cốt trảo’ đâu”.
Ban đầu cô vốn không định quay về Hoàng Thiên.
Lúc xe chạy trên đường, Lục Đông Thâm đã chỉ thị cho Cảnh Ninh về khách sạn. Thái độ của anh rất rõ ràng, anh muốn đưa thẳng cô về Skyline.
Quận Xuyên Dương và Quan Dương chỉ cách nhau đúng một ngã tư, rẽ trái sẽ vào địa bàn của Đàm Diệu Minh, rẽ phải sẽ tới địa bàn của Lục Đông Thâm. Khi còn chưa tới đường Tô Hà, thì chuông điện thoại của Cảnh Ninh chợt vang lên. Tiếng chuông tuy nhỏ nhưng vẫn rất lảnh lót giữa một khoang xe đang hoàn toàn yên ắng. Cô ấy bắt máy, nói một câu:
Cô Trần ạ? Sau đó lại nói thêm một câu:
Vâng, cô đợi chút.
Lục Đông Thâm đón lấy chiếc di động Cảnh Ninh đưa. Từ đầu tới cuối cô không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ. Ô cửa kính sạch bong của ô tô thấp thoáng in một nửa khuôn mặt Lục Đông Thâm.
Trong xe quá im ắng, đến mức cô có thể nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô gái ở đầu kia điện thoại: “Đông Thâm…”.
Cảnh Ninh bật nhạc trong ô tô lên.
Tiếng đàn violon-cen u trầm, không ồn ào, hỗn tạp, chỉ vừa đủ để che lấp nội dung cuộc nói chuyện.
Cứ như vậy cho tới tận khi họ đi đến đường Tô Hà.
Cô mới quay đầu lại, nói với tài xế:
Tới Hoàng Thiên.
Cô không nhìn Lục Đông Thâm nhưng vẫn cảm nhận được anh đang nhìn mình, còn người tài xế thì rõ ràng đang đợi anh ra lệnh. Anh trầm mặc giây lát rồi nói: “Cô nên quay về khách sạn, nghỉ ngơi một đêm”.
Bấy giờ cô mới nhìn anh, ánh mắt anh có phần nghiêm nghị, cất giấu một màu đen nặng nề. Cô nói: “Hoàng Thiên có Đàm gia ở đó, tôi sẽ được nghỉ ngơi thoải mái hơn”.
Sắc mặt anh dường như tối đi rất nhiều, trong đôi mắt còn như gợn vài lớp sóng, có vẻ như không vui. Cô không hiểu vì sao mình cứ phải nói kiểu vậy, chỉ biết rằng, câu nói của cô đã khiến bầu không khí trong ô tô từ yên lặng chuyển sang lạnh ngắt. Cảnh Ninh đánh mắt nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu, không nói câu nào.
Chiếc xe từ từ dừng lại khi chuẩn bị tới ngã tư đường Tô Hà, mọi vệ sỹ cũng đang chờ đợi mệnh lệnh.
Rất lâu sau, anh mới nói:
Tới Hoàng Thiên.
Phù Dung rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi khẽ gõ mấy cái lên vai Tưởng Ly: “Không có quan hệ gì là tốt nhất. Chị biết em thông minh hơn các cô gái khác, người đàn ông nào nên giữ, người đàn ông nào nên bỏ, em phải rõ hơn mới đúng. Bây giờ người dân thành phố ai cũng biết Đàm gia và vị Lục tổng đó như nước với lửa, em né tránh được thì nên né tránh. Vì em, Đàm gia dám làm bất cứ chuyện gì. Chỉ vì cậu chủ Thai đó nói một câu muốn giở trò với em mà bị Đàm gia chỉnh cho thê thảm”.
Tưởng Ly sững người: “Cậu chủ Thai? Thai Nghiệp Phàm?”. Cô khẩn trương lục lại suy nghĩ trong đầu. Thai Nghiệp Dương là người điềm đạm, kẻ hay ra ngoài gây chuyện chỉ có thể là Thai Nghiệp Phàm thôi.
“Ngoài hắn ra làm gì còn ai khác? Còn tưởng mình là thần bài chuyển thế thật chứ, hắn đâu biết ngày ngày Đàm gia vẫn sai người tuồn bài cho hắn.” Phù Dung giơ tay che đi nụ cười trên đôi môi hồng, nhưng dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt như nước hồ thu của cô ấy lập tức dấy lên một sự nghi hoặc: “Nhưng em bảo kỳ lạ không, có người cho chị một khoản tiền, lệnh cho chị xuất hiện vì Thai Nghiệp Phàm. Xem chừng người này không phải Đàm gia”.
Tưởng Ly đang vớt nước lên người chợt khựng lại, nhìn về phía Phù Dung: “Ý chỉ muốn nói Thai Nghiệp Phàm ngày ngày tới đây bài bạc là vì chị?”.
“Có tiền thì tội gì không kiếm? Rõ ràng là có người muốn gài bẫy Thai Nghiệp Phàm. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến chị, chị chỉ có nghĩa vụ quyến rũ cậu chủ Thai ngày đêm ca hát, say sưa bí tỷ mà thôi.”
Tưởng Ly bỗng lạnh toát sống lưng.
Trước mắt Hoàng Thiên không kinh doanh, việc làm của các cô gái chỉ có ở sòng bạc. Đàm Diệu Minh sai người cho Thai Nghiệp Phàm “ăn no”, mục đích trong này có thể nghĩ ra. Có được điểm yếu của Thai Nghiệp Phàm trong tay thì muốn giật được chút thịt từ Trường Thịnh cũng là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng kẻ đứng đằng sau cho Phù Dung tiền lại là ai? Mục đích của kẻ này là gì?
Dĩ nhiên, có hỏi thì Phù Dung cũng không rõ. Mà cô ấy cũng là người sống thoáng. Kiểu phụ nữ sống cuộc sống lấy lòng đàn ông như cô ấy làm sao nhìn ra được những âm mưu gian trá trong chuyện này? Chỉ là những chuyện không nên biết chị ấy không bao giờ động tới mà thôi.
Chưa đợi tới hôm sau, ngay khi vừa được ngâm mình một lần thoải mái tại Hoàng Thiên xong xuôi, Tưởng Ly đã dự định lên đường ngay tới hồ Phủ Tiên. Chỉ còn đúng một ngày là đến lời hẹn giữa cô và Lục Đông Thâm, xuất phát càng sớm càng tốt.
Mấy khu kinh doanh của Đàm Diệu Minh vừa xảy ra chuyện chưa được mấy hôm, bản thân anh cũng bị chuyện của thương hội quấn lấy không thể phân thân được. Trước khi cô đi, anh ra lệnh vài chục vệ sỹ đi theo, đảm bảo chắc chắn cho sự an toàn của cô.
Tưởng Ly nhìn thấy khí thế này thì nhíu mày. Tề Cương biết cô đã quen làm việc một mình, vội nói: “Đàm gia biết cô không thích có ai bám theo. Nếu bình thường thì anh ấy cũng để mặc cô, nhưng bây giờ cô vừa bị thương mà, đúng không?”.
Là mệnh lệnh của Đàm Diệu Minh, ngay trước mặt nhiều người cô cũng không thể cãi lại anh, làm anh mất thể diện, đành mặc cho họ đi theo. Cuối cùng, cô chỉ có một điều kiện: Tới hồ Phủ Tiên, chỉ được phép đứng đợi trên bờ, một mình cô sẽ xuống nước…
~Hết chương 66~