Anh nằm trên nền đất, kéo chăn đắp lên người mình.
Chỉ cần nhắm mắt lại thôi là dáng vẻ tuyệt đẹp phản chiếu lên tấm thủy tinh mờ của Tô Nhàn sẽ lại hiện hữu trong đầu anh.
Xinh đẹp.
Trẻ trung.
Gợi cảm.
Và không thể quên được.
Dòng nước dục vọng rót vào lòng Giang Sách, quấy rối làm tâm trạng anh càng thêm hỗn loạn bất an.
Dù đã nhắm hai mắt lại, dù cả thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, nhưng trí não lại hoạt động vô cùng tỉnh táo, khiến anh không thể ép mình chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Tô Nhàn đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ, mùi hương từ cơ thể cô ấy tràn ngập khắp căn phòng. Một mùi hương đặc trưng của thiếu nữ khiến bất cứ người đàn ông nào ngửi thấy cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, cô ấy còn không mặc nội y, lúc đi hai đồi núi cứ nảy lên nảy xuống, khiến sự gợi cảm của người thiếu nữ lộ ra không sót điểm nào.
Giang Sách vẫn cố gắng nhắm nghiền hai mắt.
Tô Nhàn bò lên giường, với tay lấy chăn đắp lên người, giơ tay đặt lên nút công tắc bật tắt đèn phòng.
“Anh rể, ngủ ngon."
Một lời nói nhẹ nhàng thốt ra, ngón tay khẽ động, lạch cạch, đèn đã tắt.
Tô Nhàn lặng lẽ nằm trên giường.
Lúc này, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí họ còn có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của đối phương. Một nam một nữ ở chung một phòng, cả hai đều đang trong trạng thái tim xao động bất an, nhưng vì thân phận của chính mình, bọn họ không thể không đè nén trái tim đang rung động của mình xuống.
Có đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Mặc dù có cố thích.
Thì cũng vô ích.
Mặt trăng lơ lửng ngoài cửa sổ, nó giống như ngọn đèn vô tận, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào hai con người vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Chua xót, khổ sở.
Nhưng cũng ngọt ngào.
Một đêm không ai nói với ai lời nào, thời gian trôi nhanh, rất nhanh sau đó, trời đã sáng, ở phía đông xa xa, mặt trời đã mọc.
Nhân lúc Tô Nhàn còn chưa tỉnh ngủ, Giang Sách đã tắm nước nóng và thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc anh rửa mặt chải đầu xong cũng vừa đúng lúc đi ăn sáng với Tô Nhàn.
Hoạt động của ngày hôm nay vẫn như cũ, đó là: Mua mua mua.
Khác cái là hai giờ chiều hôm nay, Kỳ Chấn đã cho người tới đón cả hai tới sân bóng Meazza -San Siro của thành phố Milan.
Đây là một sân bóng rất đặc biệt.
Hai đội bóng siêu cấp giàu có quyền thế của thành phố Milan: Inter Milan và AC Milan sẽ cùng đứng chung sân.
Và đây chính là sân nhà chung của hai câu lạc bộ lớn.
Hôm nay, bọn họ sẽ chém giết, đấu đá lẫn nhau để quyết một phân thắng bại tại đây.
Người dân ở thành phố Milan này cơ bản đều là những người mê bóng đá, cả cụ bà và Kỳ Chấn cũng không ngoại lệ, thậm chí, bọn họ còn là người hâm mộ của đội bóng AC Milan.
Hôm nay, cụ bà còn đặc biệt mặc áo đồng phục của AC Milan đi để cổ vũ. Bà dẫn theo Kỳ Chấn, Giang Sách và Tô Nhàn, cả ba cùng tiến vào sân bóng, đi về phía hàng ghế dành cho khách vip, ngồi trên cao nhìn xuống, hưởng thụ cuộc cắn xé của hai con ác thú.
Mà giờ này khắc này, trong tiệm châu báu Hoành Hành, một thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch.
Phòng trên tầng sáu.
Kỳ Dương đưa tay lên dụi mắt, sau đó ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy, ông ta cảm thấy bụng mình nóng như bị thiêu đốt, ngước mắt lên nhìn thì thấy một người đàn ông khác đang đứng trước mặt mình pha trà.
“A, tỉnh rồi."
Người đàn ông nọ đưa cốc trà tới trước mặt Kỳ Dương, nói: "Đây là trà giúp giải rượu, ông uống đi."
Lúc này Kỳ Dương mới nhớ ra chuyện tối qua ông ta thi uống rượu với Giang Sách. Tối qua ông ta bị chuốc say tới nỗi rối tung rối mù, thất bại thảm hại trước anh, say đến mức được người ta đỡ lên giường là nằm ngủ như chết.
Ông ta ngủ một mạch từ lúc đó, giờ tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.
Ông ta uống một ngụm trà, vừa nhìn đồng hồ, ông ta sợ hãi chạy vội ra khỏi giường.
“Đã giờ này rồi cơ à, Reeves, cậu không biết đánh thức tôi dậy à?"
“Nếu lỡ hỏng kế hoạch của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông với tên gọi "Reeves" kia vẫn từ tốn rót trà, bình tĩnh đáp lời: "Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, chưa kể, một trận đấu bóng đá kéo dài cũng khoảng 110 phút, giờ vẫn còn sớm. Ông có thể ngủ thêm một lúc nữa, sẽ không chậm trễ kế hoạch của ông đâu."
“Giờ này mà còn không chậm trễ nữa à? Cậu cũng giỏi thật đấy."
Kỳ Dương vừa thay quần áo vừa nói: "Mẹ nó chứ, không biết đêm qua chui đâu ra cái gã lạ hoắc có thể uống đến mức độ đó, nốc hai, ba mươi bát rượu vẫn tỉnh bơ không hề hấn gì. Nếu không phải tại thằng nhóc đó quấy rối bày trò thì tối qua Kỳ Chấn đã bị tôi ép đến chết rồi."
“Chính cái thằng vô lại này đã cứu bà cụ lúc trên máy bay, nếu không thì bà già đó còn có cửa sống đến giờ hay sao? Cũng trách tôi quá cẩn thận, không tăng các thành phần phòng ngừa rủi ro trong thuốc lên một chút, nên bà già đó mới có khả năng sống sót."
Nói như vậy cũng có nghĩa, người động tay động chân với thuốc của cụ bà không phải ai khác, mà chính là Kỳ Dương.
Reeves nói: "Thất bại là mẹ thành công, tuy rằng ông đã thất bại liên tục hai lần, nhưng ít ra thân phận vẫn chưa bị bại lộ. Hôm nay, đợi khi trận đấu kết thúc, cụ bà và Kỳ Chấn bắt buộc phải chết, đó là điều không cần bàn cãi. Và theo như lời ông thì, cái tên thần y gì đó, cũng tuyệt đối không thể sống được."
“Đến lúc đó, vị trí người đứng đầu gia tộc nhà họ Kỳ chỉ có thể là ông, Kỳ Dương."
Tưởng tượng đến đây, Kỳ Dương vui đến nỗi cười không khép nổi miệng.
Ông ta hỏi: "Cậu sắp xếp người ổn thỏa rồi chứ?"
“Đương nhiên.”
“Lần này, tôi sắp xếp toàn những sát thủ hàng đầu thế giới không đấy, đừng nói đối phó với mấy loại già yếu sắp chết, ngay cả đi ám sát người giàu số một thế giới cũng không thành vấn đề."
“Tôi biết bà cụ là fan hâm mộ của AC Milan nên tôi đã sai đám sát thủ đó mặc đồng phục của đội Inter Milan."
“Đến lúc đó, chỉ cần lấy lý do các fan hâm mộ ẩu đả nhau vì thần tượng, lấy đó làm ngòi nổ để sấn tới giết chết bà cụ và đám người đó là được."
“Đợi bà cụ và Kỳ Chấn chết xong, ông sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Kỳ, hơn nữa, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bọn họ chính là bị cuốn vào cuộc ẩu đả giữa các fan hâm mộ bóng đá nên vô tình bị thương. Với lý do này, người trong gia tộc cũng chẳng có cách nào nắm được nhược điểm của ông."
“Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi."
Thời gian này quả thực là thời gian hợp lý nhất để Kỳ Dương nghỉ ngơi và hưởng thụ.
Lòng ông ta như nở hoa, giơ tay búng một cái, nói: "Giờ tôi sẽ đi triệu tập mọi người đến, đợi bà cụ đó chết đi rồi, sẽ lập tức lên nắm quyền nhà họ Kỳ. Kẻ nào dám không theo, tôi sẽ giết chết kẻ đấy!"
Reeves nói: “Kỳ Dương, tôi muốn nhắc nhở ông một câu thế này, ông chủ sẽ không giúp không ông đâu, xong việc..."
Kỳ Dương xua xua tay: "Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự hiểu. Đợi mọi chuyện xong xuôi đâu vào đấy, tôi sẽ đích thân đi báo đáp, ông chủ muốn gì tôi sẽ dâng hai tay lên trao cho ngài ấy, cậu cứ yên tâm đi."
Reeves gật gật đầu: "Tốt nhất là thế."
Kỳ Dương thay quần áo, mặc lên người một bộ đồ tươm tất, sạch sẽ, sau đó, ông ta đứng dậy rời khỏi căn phòng. Sốt ruột đi tìm nhân viên chuẩn bị cướp quyền hành trong hai giờ tới.
Trận chiến này, chỉ được thắng, không được thua!
Kế hoạch của Kỳ Dương và Reeves, cụ bà và những người còn lại không một ai hay biết.
Đương nhiên, cụ bà có muốn cũng không thể biết được.
Rằng chính con trai mình lại đi bắt tay với người ngoài để hại chết mẹ của nó. Chuyện thế này, có lẽ với bất kỳ người mẹ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, chứ nói gì riêng cụ bà.
Đừng nói cụ bà không biết, dù cho có biết thật, thì bà cũng tuyệt đối không muốn tin.
Giờ phút này, cụ bà và đám người Giang Sách vẫn đang ngồi hưởng thụ trên hàng ghế dành cho khách vip, ngồi ở chỗ cao nhìn xuống toàn bộ sân bóng, tất cả đều lọt vào tầm mắt, một chỗ ngồi với view siêu đẹp.
Không bao lâu sau, các cầu thủ của hai đội bóng lần lượt tiến vào sân, đứng trước mặt mỗi người cầu thủ là mấy đứa nhóc vòng tay ôm bóng.
Nghi thức mở màn kết thúc.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, fan hâm mộ của hai đội bóng cao giọng gào rú ầm ĩ, phất cờ hò reo cổ vũ hết mình cho đội nhà.
Khán đài nam và khán đài bắc đối địch với nhau.
Ngồi giữa tiếng hò reo rống giận, Giang Sách không thể không buông lời cảm khái: Bóng đá, không hổ là "chiến tranh" thời hòa bình!