“Này, tụi mày đều nghe thấy đúng không?”
“Cái thằng ngu này vậy mà dám thu tiền của tao, còn một giây một triệu tệ nữa chứ.”
Long Trọc Đầu lấy ngón tay chọc chọc đầu của Giang Sách: “Thằng nhóc, mày có biết chữ ‘Chết’ viết thế nào không hả?”
Giang Sách mỉm cười trả lời: “Tôi không biết viết, không thì anh dạy tôi đi?”
“Vậy thì tao đây sẽ dạy cho mày!”
Long Trọc Đầu giơ tay định tát cho Giang Sách một cái bạt tai, kết quả là tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị Giang Sách tóm lấy ngón tay.
“Mới nãy anh dùng chính ngón tay này chọc đầu tôi nhỉ?”
Răng rắc.
Đầu ngón tay gãy ngược ra ngoài.
“A!!!” Tiếng gào thét của Long Trọc Đầu giống như tiếng mổ heo, đau đến nước mắt của hắn cứ rơi mãi không ngừng.
Hự!
Giang Sách đưa chân đá vào bụng của Long Trọc Đầu, đá cho hắn văng ra đập lên chiếc xe phía đối diện.
Long Trọc Đầu ngã trên mặt đất kêu thảm thiết: “Đập chết nó, đập chết nó cho tao!”
Tô Nhàn cũng trợn tròn mắt, Giang Sách bị điên rồi phải không? Vậy mà lại ra tay với Long Trọc Đầu, anh không biết Long Trọc Đầu dữ dằn cỡ nào sao?
Việc này đã chọc giận đối phương rồi, làm sao bây giờ?
Giang Sách quay đầu nói với vào trong xe: “Có mang khăn tay không?”
Tô Nhàn gật đầu liên tục theo bản năng.
“Lấy khăn tay che mắt lại rồi đếm thầm 30 giây.”
“Để làm gì?”
“Cứ làm theo là được.”
Giọng điệu của Giang Sách chân thật đến đáng tin, Tô Nhàn vươn tay cầm lấy khăn tay che lại đôi mắt của mình.
Cô ấy yên lặng đếm số.
Từ một đến ba mười, cô ấy đếm từng số từng số, trong lúc đấy không ngừng nghe thấy được đủ loại tiếng kêu rên than khóc, liên tục có người va vào xe rồi phát ra âm thanh “rầm rầm rầm”.
Tô Nhàn sợ hãi, cuộn tròn mình như một quả bóng, cử động nhẹ cũng không dám.
“28.”
“29.”
“30.”
Tô Nhàn hơi thút thít: “Em có thể gỡ khăn tay xuống được chưa?”
“Được rồi.”
Giọng nói ấm áp lại còn trầm dày của Giang Sách truyền vào tai khiến cho Tô Nhàn cảm thấy rất thoải mái, cô ấy tháo khăn tay xuống, kinh ngạc phát hiện không biết vì lý do gì mà một đám trọc đầu ác ôn kia lại nằm hết ở trên mặt đất.
Người nào người nấy đều sùi bọt mép, thân thể vặn vẹo thành một đống, còn có vài tên hôn mê luôn rồi.
30 giây ngắn ngủi, mười mấy tên ác ôn sức dài vai rộng đều bị đánh bại, đây là loại sức mạnh khủng khiếp gì vậy?
“Tất cả bọn họ đều bị anh đánh gục à?”
Giang Sách mỉm cười, anh không trực tiếp trả lời mà chỉ xoay người đi tới trước mặt Long Trọc Đầu.
Anh ngồi xổm xuống.
Long Trọc Đầu đã sớm bị dọa cho sợ hãi, vừa khóc vừa nói: “Người anh em, đại ca, ông nội ơi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, sau này tôi cũng không dám tái phạm nữa.”
Giang Sách hỏi hắn: “Ừm, vậy thì chín mươi hai triệu anh thiếu tôi tính khi nào thì trả lại?”
Long Trọc Đầu rưng rưng nước mắt: “Ông nội, ngài đừng đùa tôi nữa, tôi thật sự biết sai rồi.”
“Phải vậy không? Vậy anh dự định làm gì để bù đắp lỗi lầm đây?”
Long Trọc Đầu lập tức nói: “Năm mươi vạn kia tôi bỏ luôn, một đồng cũng không cần.”
Hắn cố gắng chống đỡ sự đau đớn để đứng dậy, cũng lên tiếng gọi những người nằm trên mặt đất kia: “Đứng lên hết cho bố mày, đừng có cản đường của ông nội!”
“Hổ Tử, Lão Bưu, tụi mày dời xe ra chỗ khác để ông nội còn đi! Những người khác xếp thành hai hàng, tiễn ông nội rời đi.”
Mọi người ồn ào làm theo.
Giang Sách mỉm cười trở lại trên xe, một lần nữa khởi động động cơ.
Tô Nhàn nhìn từng chút một mà trợn mắt há mồm, đến tận bây giờ cô ấy vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, làm sao mà những người này lại đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ như thế.
Giang Sách đưa tay về phía cô ấy: “Ngoài Long Trọc Đầu ra, em có mượn tiền của người nào nữa không?”
“Ừm, có mượn.”
“Đưa điện thoại đây, nói cho anh biết tất cả những người mà em đã từng mượn tiền.”
“Vâng.”
Giang Sách nhận lấy di động, ghi lại từng cái tên của những người đó rồi gửi cho Mộc Dương Nhất, sau đó trả lại điện thoại di động cho Tô Nhàn.
“Từ giờ trở đi, em không còn nợ tiền nữa rồi.”
“Sao?” Tô Nhàn kinh ngạc nói: “Số tiền này cộng dồn lại lên đến mấy chục vạn, anh trả hết rồi sao?”
“Ừ.”
Tô Nhàn choáng váng hoàn toàn rồi, người đàn ông trước mắt này đã mang đến một sự chấn động quá lớn dành cho cô ấy.
Mới vừa rồi cô ấy còn xem thường Giang Sách, dùng những lời ác độc nhất công kích anh, nhưng anh không những không tức giận lại còn giúp cô ấy trả sạch toàn bộ số tiền nợ.
Tô Nhàn cũng không biết nên báo đáp phần ân tình này như thế nào thì mới ổn thỏa.
“Vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Bởi vì em là em họ của Mộng Nghiên.”
Giang Sách đạp chân ga, khởi động xe chạy đi, đám người Long Trọc Đầu ở phía sau kính cẩn cúi đầu chào.
“Ông nội đi đường an toàn!”
Tô Nhàn nhìn qua cửa sổ phía sau của xe, vui vẻ cười khúc khích.
“Bình thường nhóm người này bắt nạt kẻ yếu, không biết có bao nhiêu học sinh đã bị bọn họ tra tấn đến chết đi sống lại, không ngờ rằng hôm nay lại thua trong tay anh. Giang Sách, làm sao mà anh có thể đánh được như thế?”
“Anh đi lính mấy năm, những người này không tính là gì cả.”
Rẽ qua một khúc cua, Giang Sách nhắc nhở cô ấy: “Nhưng mà chuyện ngày hôm nay có em biết anh biết là được rồi, không cần nói cho người khác biết.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, em sẽ không muốn chuyện bản thân thiếu tiền khắp nơi rồi bị người ta đuổi giết trở nên ầm ĩ đến mức mọi người đều biết đâu, đúng không?”
Tô Nhàn lè lưỡi với anh: “Hừ, em biết rồi!”
Về đến nhà, Đinh Mộng Nghiên đã ngủ được một giấc, nhìn thấy cô em họ đi tới thì vui vẻ cùng cô ấy ôm chầm lấy nhau.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn.
Các cô trò chuyện tán dóc, bỗng nhiên Tô Nhàn véo nhẹ Đinh Mộng Nghiên một cái: “Chị họ, chị hạnh phúc thật đấy, gả được cho một người chồng tốt thế cơ mà.”
Lúc nói ra lời này, vậy mà cô ấy lại có một chút ghen tị.
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Hửm, em nói Giang Sách à?”
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy cừ lắm, anh ấy...” Giang Sách trừng mắt liếc nhìn Tô Nhàn một cái, cô ấy mới nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lúc này, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đi tới.
“Dượng, cô.”
“Tiểu Nhàn tới rồi, lại đây nhanh lên, hôm nay cô tự tay làm một bàn đồ ăn chỉ vì chào đón cháu thôi đấy.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Trong lúc bọn họ đang ăn cơm, Đinh Khải Sơn nói với Giang Sách: “Anh thì chờ lát nữa rồi ăn sau, đi lau phòng bếp trước đi đã.”
“Vâng.”
Giang Sách cũng không phản đối, lập tức đi vào phòng bếp, Đinh Mộng Nghiên nhìn thấy cảnh này mà đau ở trong lòng.
Tô Nhàn càng thêm tò mò, hỏi: “Dượng, tại sao không cho anh rể cùng ăn cơm vậy?”
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Cùng ăn cơm? Dượng nhìn cái bộ dáng cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng này của nó đã muốn nổi giận rồi, còn muốn ăn cơm chung với dượng nữa sao?”
“Chơi bời lêu lổng.” Tô Nhàn cảm thấy không thể tin nổi.
Đinh Khải Sơn nói: “Dượng càng nhìn nó là càng bực mình, sớm muộn gì dượng cũng sẽ bảo Mộng Nghiên ly hôn với nó!”
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên lập tức trầm xuống.
Mà Tô Nhàn lại nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Được đó được đó, nếu như chị họ không cần thì ném qua cho em cũng được, em còn rất mong chờ đây này.”
“Phụt.”
Giang Sách đang uống nước ở phòng bếp nghe thấy lời này liền lập tức phun ra sạch.