Đến đây toàn là nhà giàu trứ danh, nếu bị cướp phụ nữ đi thì còn gì mặt mũi.
Tên béo giàu xổi lạnh lùng nói: "Sao vậy, anh Giang cũng thích cô phục vụ này à?"
Giang Sách không nói, nhưng có thể thấy từ hành động của anh rằng, anh muốn Tiểu Điệp!
Tên béo giàu xổi bĩu môi: "Anh không hiểu quy củ của vũ hội à?"
"Ai đến trước thì hưởng trước!"
"Người phụ nữ tôi để ý trước thì phải là của tôi."
Sau đó, hắn ta cười khúc khích: "Nếu anh thật sự muốn thì cũng không phải là không được, cô phục vụ này là của anh, đổi người phụ nữ của anh cho tôi chơi một lát là được."
Hắn ta đã để mắt đến Tân Uẩn từ lâu.
Dù sao thì một người phụ nữ xinh đẹp như vậy rất bắt mắt ở một nơi như thế này.
Có bao nhiêu người trong số những người đàn ông đến đây là đơn giản chứ? Tất cả mọi người đều có ý đồ không tốt, giống như một con sói hoang đói khát, khi nhìn thấy một con cừu trắng nhỏ như Tân Uẩn, làm gì có ai không ham đến chảy dãi?
Người phụ nữ này thực sự quá hấp dẫn.
Tuy nhiên, trên đời này có hàng ngàn phụ nữ xinh đẹp, nhưng không phải thích ai thì giành người đó được, có lúc phải coi lại mình.
Không chạm vào được thì tuyệt đối không được chạm vào.
Nếu không thì…
Giang Sách ghét tên này đến cùng cực, lần đầu đến anh không hiểu nhiều quy tắc như vậy, chỉ có một quy tắc duy nhất dành cho anh - bất cứ ai xúc phạm anh đều phải bị trừng phạt!
Giang Sách một tay nắm lấy cổ áo của tên béo kia vừa nghiến răng thốt lên ba chữ: "Cút ngay đi!"
Trước khi hắn ta kịp phản ứng, Giang Sách đã giơ tay ném thẳng hắn ta vào cửa chính sảnh khiêu vũ! Khoảng cách đó cũng phải đủ hai mươi mét!
Chuyện này người bình thường nào làm được chứ?
Sàn nhảy đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Giang Sách với vẻ khó tin.
Anh là người đầu tiên dám ra tay đánh nhau tại vũ hội của Thuỷ Quân Tín, lại còn ra tay vừa tàn nhẫn vừa mạnh bạo.
Người đàn ông này không chỉ giàu mà còn rất to gan.
Lại nhìn sang tên béo kia, nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, khăng khăng yêu cầu Thuỷ Quân Tín ra mặt cho hắn ta.
Tuy nhiên, Thuỷ Quân Tín liếc nhìn hắn ta một cái rồi sau đó nhìn Giang Sách, đưa ra một quyết định khiến người khác tặc lưỡi: Đuổi tên béo kia đi!
Đúng vậy.
Thuỷ Quân Tín không hề trừng phạt Giang Sách, anh có phá quy tắc cũng không sao.
Đây là lần đầu tiên Thuỷ Quân Tín thỏa hiệp lớn như vậy, những người giàu có khác trong phòng khiêu vũ thất thần nhìn nhau, nhưng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Thuỷ Quân Tín thích Tân Uẩn, làm sao anh ta có thể đuổi Giang Sách đi trước khi có được người phụ nữ này chứ?
Ngay sau đó, phòng khiêu vũ trở lại trật tự bình thường như không có chuyện gì xảy ra, chuyện của tên béo kia cũng nhẹ nhàng trôi qua.
Giang Sách đi đến gần Tiểu Điệp, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô ta ở khoảng cách gần như vậy.
Người phụ nữ này toàn thân đầy cám dỗ, nhưng cũng mang đến cảm giác kỳ quái rằng trên người cô ta đầy gai, giống như một đóa hồng đầy gai độc, kiều diễm nhưng cũng chết người.
Giang Sách biết rằng đây là một cảm giác đặc biệt đến từ việc bị áp bức lâu năm.
Tiểu Điệp mấy năm nay chắc chắn đã rất khổ sở.
Nhìn thấy Giang Sách đến gần, cơ thể Tiểu Điệp run lên, đồng thời cũng nở một nụ cười nhẹ.
Cô ta không thật sự cười, mà là nụ cười công nghiệp, phụ nữ giống cô ta lúc đối diện với khách hàng là bắt buộc phải cười, nếu không kết quả sẽ rất thảm thương.
Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Giang Sách, Tiểu Điệp không dám bất cẩn, vì sợ làm cho Giang Sách bất mãn, cô ta bước lên trước nói: "Anh Giang, anh có muốn tôi khiêu vũ với anh không?"
Giang Sách bày ra sắc mặt lạnh lùng.
Anh không trả lời, mà nhẹ nhàng cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn rượu bên cạnh Tiểu Điệp lên, rót đầy một ly, cầm ly rượu trong tay từ từ nếm rượu, cứ như không nhìn thấy Tiểu Điệp.
Điều này khiến Tiểu Điệp hơi xấu hổ.
Uống được nửa chén, Giang Sách hỏi một câu có vẻ vô nghĩa: "Cô là Tiểu Điệp phải không?"
"Đúng."
"Cô có muốn rời đi không?"
Tiểu Điệp sững sờ, câu hỏi gì vậy? Rời đi? Đi đâu?
Giang Sách tiếp tục: "Tôi có một người bạn tên là Tôn Tại Ngôn, anh ta lúc nào cũng nhớ đến cô, nếu cô muốn rời đi, tôi có thể đưa cô rời khỏi đây bất cứ lúc nào, đưa cô đi gặp lại anh ấy."
Đùng! Đùng! Đùng!
Lời nói của Giang Sách như sấm nổ liên tục trong tâm trí Tiểu Điệp.
Một cái tên từ lâu rồi không nghe, một quá khứ đau buồn trỗi dậy từ trái tim cô ta, cho dù cô ta có được đào tạo bài bản đến đâu thì lúc này nước mắt cũng không thể kiềm chế mà tuôn ra.
Tôn Tại Ngôn?
Tôn Tại Ngôn!
Nhiều năm trước, Tiểu Điệp vì tin lời Tôn Tại Ngôn, muốn chạy trốn cùng anh ta, nhưng lại bị chủ nhà họ Tôn bán đến Nam Thành, trở thành vũ nữ của Thuỷ Vân Thiên, sống một cuộc sống không bằng chết.
Cô ta vốn tưởng rằng sẽ như vậy cả đời, ai ngờ nhiều năm sau lại có người nhắc tới cái tên này ở trước mặt cô ta.
Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Giang Sách: "Tôn Tại Ngôn? Haha, tên cầm thú đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lại với anh ta!"
Giang Sách nói: "Cô biết không phải anh ta đã hủy hoại cô, thậm chí anh ta còn là nạn nhân của vụ việc đó."
“Một câu người bị hại là xong ư?” Tiểu Điệp kìm nước mắt nói: “Anh có biết tôi sống thế nào suốt mấy năm nay không? Tôi thà chết chứ không chịu quay về với tên cầm thú đó!”
“Sao cô phải thế này?” Giang Sách nhét danh thiếp vào tay Tiểu Điệp: “Bây giờ cô đang tức giận, tôi nói gì cũng vô dụng. Khi nào cô bình tĩnh lại có thể gọi cho tôi. Chỉ cần cô nói thì tôi có thể đưa cô ra khỏi đây."
Nói rồi anh đưa mắt nhìn xung quanh: "Tiểu Điệp, tôi tin rằng cô hẳn là không thích nơi này, ở đây, cô chỉ là công cụ để bọn giàu có này mua vui, không có tự do, không có nhân quyền. Cô vốn là một con bướm đẹp mà, tin tôi đi, tôi có thể đưa cô về bên cạnh Tôn Tại Ngôn, để mùa xuân đến muộn có thể sưởi ấm trái tim cô."
Nói xong, Giang Sách xoay người rời đi.
Tiểu Điệp nhìn danh thiếp trong tay rồi trầm ngâm.
Cô ta có muốn ra khỏi đây không?
Tất nhiên có!
Chỉ là cô ta không thể buông bỏ những gì đã xảy ra khi đó, cô ta không thể quên được sự tra tấn mà cô ta đã phải chịu đựng trong nhiều năm qua.
Nếu không có Tôn Tại Ngôn, cô ta sẽ không thể sống vất vả như vậy.
Giờ muốn cô ta quên hết tủi nhục mà quay về bên cạnh người đàn ông đó, haha, làm sao được đây?
Mặc dù…
Dù tận sâu trong tim, cô ta vẫn chưa bao giờ quên được nụ cười của người đàn ông đó, vẫn mang theo hơi ấm của người đàn ông đó.
Khi Giang Sách đang quay trở lại, anh phát hiện ra một chuyện rất bối rối - Thuỷ Quân Tín không biết từ lúc nào đã đến trước mặt Tân Uẩn, vừa nói vừa cười với Tân Uẩn.
Nhưng Tân Uẩn rất không vui!