Ông ấy trải qua trăm nghìn cay đắng mới tới được đây, nghĩ rằng mình sẽ nhặt được món hời, mang Biển Thước thần châm đi.
Ai dè lại lúng túng phát hiện ra, chỉ riêng mức giá khởi điểm đã lên tới một nghìn năm trăm vạn, trong khi cả nhà Tân Tử Dân gộp lại cũng chưa tới một nghìn vạn, nói cách khác, ngay cả tư cách để ra giá ông ấy cũng chẳng có, chứ đừng nói đến chuyện mang đi.
Do đó, ông ấy chỉ có thể ngắm nhìn.
Tân Tử Dân liên tục thở dài, có thể thấy ông ấy buồn bực đến cỡ nào.
Vì Biển Thước thần châm này, ông ấy suýt bị người của Sơn Tiêu giết chết, cũng bị hại con gái mình bị liên lụy, ai dè ngay cả tư cách để ra giá cũng chẳng có.
Nghèo chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Đúng lúc này có người thử hô lên: “Tôi ra giá một nghìn tám trăm vạn.”
Thật ra đối với người bình thường mà nói, Biển Thước thần châm chẳng có giá trị gì đối với bọn họ, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết sử dụng, nên bỏ ra một số tiền lớn để mua bộ châm bạc như vậy thật sự quá lãng phí.
Nhưng lại có không ít người muốn nhặt được món hời này.
Có lẽ sau khi mua về bọn họ có thể phát huy tác dụng thần kỳ của nó?
Hoặc là sau khi mua về sẽ tăng giá rồi sang tay để kiếm lời từ mức chênh lệch giá.
Không ít người suy nghĩ như vậy, nên bọn họ đều thử ra giá, nếu có thể lấy được thì cứ lấy, còn không lấy được thì thôi.
Trước sau có bảy tám người ra giá, cuối cùng mức giá đang ngừng lại ở ba nghìn chín trăm vạn.
Có thể nói là một con số vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, Thạch Văn Bỉnh luôn giữ im lặng bỗng liếc nhìn Tân Tử Dân, rồi nói bằng giọng điệu chế giễu: “Ông già, chẳng phải ông rất muốn có được bộ thần châm này à?”
“Thật xin lỗi, tôi đây nghe theo yêu cầu của ba mình, phải lấy được bộ thần châm này, nên tôi không thể nhường cho ông được.”
“Nhưng theo tôi thấy, ông già à, có lẽ ngay cả tư cách để ra giá nhà họ Tân các ông cũng chẳng có đúng không? Ha ha ha!”
Câu nói này thật sự quá chói tai.
Những lại là sự thật.
Thạch Văn Bỉnh giơ tay lên búng tay, tràn đầy tự tin nói: “Tôi ra giá năm nghìn vạn.”
Năm nghìn vạn ư?
Một lần tăng lên một nghìn một trăm vạn, chuyện này quá tàn nhẫn rồi đó? Chẳng khác nào đang tuyên bố với người khác rằng, đừng ai tranh giành với tôi.
Bởi vì tôi đã hạ quyết tâm rồi.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Thạch Văn Bỉnh, ai cũng biết anh ta vừa mới bỏ ra hai nghìn vạn để mua một sợi dây chuyền giả.
Điều này đã chứng tỏ hai chuyện.
Thứ nhất là đồ mà anh ta đã nhận định thì nhất định phải lấy cho bằng được; hai là anh ta thật sự có tiền.
Mọi người vốn cũng định ra giá mang tính thăm dò, chứ không muốn Biển Thước thần châm cho lắm, bây giờ thấy Thạch Văn Bỉnh nhất định phải lấy cho bằng được như thế thì rất tự giác rút lui khỏi cuộc tranh giành.
Năm nghìn vạn, có lẽ sẽ không còn ai ra giá nữa.
MC lớn tiếng hỏi: “Còn ai ra giá nữa không? Nếu không còn ai ra giá nữa thì Biển Thước thần châm này sẽ thuộc về cậu kia.”
Tân Tử Dân ngồi trên hàng ghế liên tục thở dài.
Là bác sĩ Đông y lâu đời, ông ấy rất muốn có được bộ Biển Thước thần châm này, nhưng dù ông ấy có muốn đến đâu cũng có tác dụng gì chứ? Nếu không có tiền thì chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.
Thực tế đã chứng minh cho câu nói: Tiền không phải là vạn năng nhưng tuyệt đối không được không có tiền.
Tiền không thể làm mọi thứ, nhưng có tiền sẽ có rất nhiều sự lựa chọn.
Dù y thuật của Tân Tử Dân cao siêu đến đâu thì suy cho cùng vẫn thua Thạch Văn Bỉnh, chỉ vì ông ấy không có nhiều tiền như người ta.
Trong lúc mọi người đều cho rằng Biển Thước thần châm sắp rơi vào tay Thạch Văn Bỉnh, thì Giang Sách đã giữ im lặng một hồi lâu bỗng hô lên một con số: “Sáu nghìn vạn.”
Toàn trường ngạc nhiên.
Không ngờ đến giờ này vẫn còn có người ra giá?
Mọi người vừa nhìn qua đó thì vui vẻ, chẳng phải người đàn ông này vừa mới dùng mánh khóe, để Thạch Văn Bỉnh bỏ ra một số tiền lớn để mua hàng giả hay sao? Bây giờ anh lại đẩy giá lên nữa.
Thạch Văn Bỉnh sửng sốt, rồi xoay người lại lườm Giang Sách.
“Mẹ kiếp, anh bị điên rồi đúng không?”
“Sáu nghìn vạn? Anh lấy đâu ra sáu nghìn vạn cơ chứ?”
“Anh định bẫy ông đây nữa đúng không? Anh có biết bây giờ chỉ cần ông đây không theo nữa, thì anh sẽ phải bỏ ra sáu nghìn vạn để mua bộ châm bạc này hay không?”
“Nếu anh không lấy đủ tiền sẽ bị người khác đưa đi, cả đời làm nô lệ cho Thủy Vân Thiên đấy, anh biết không?”
Giang Sách bình tĩnh nói: “Anh nói nhảm xong chưa? Nếu anh rảnh rỗi đứng đây lảm nhảm, không bằng đưa ra chút hành động thực tế đi, anh có theo nữa hay không?”
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh: “Ông đây không ra uy thì anh cho rằng tôi là mèo bệnh à? Hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt về của cải nhà họ Thạch. Dù anh đẩy giá thì sao chứ? Anh có khiêu khích cũng chẳng sao cả. Đứng trước của cải khổng lồ của nhà họ Thạch chúng tôi, mọi chuyện anh làm chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.”
Anh ta giơ tay lên, bình tĩnh nói ra một con số: “Tôi ra giá bảy nghìn vạn.”
Một lần tăng lên một nghìn vạn.
Bây giờ bọn họ đều một lần tăng lên một nghìn vạn, bỏ qua toàn bộ con số ở chính giữa, khiến những người có mặt tại đây đều nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù bọn họ không tham dự vào, nhưng chỉ cần nghe thấy con số như vậy cũng đủ khiến người khác kích động rồi.
Thạch Văn Bỉnh cười hỏi: “Tên kia, bây giờ anh đã biết nhà họ Thạch chúng tôi...”
“Một trăm triệu.”
Thạch Văn Bỉnh còn chưa kịp nói hết, Giang Sách đã dứt khoát tăng lên ba nghìn vạn, đẩy mức giá lên tới một trăm triệu.
Sắc mặt Thạch Văn Bỉnh tái mét.
Làm gì có người đẩy giá lên như vậy?
Quả thật Biển Thước thần châm rất quý giá, nhưng tuyệt đối không đáng một trăm triệu.
Bây giờ Thạch Văn Bỉnh hơi tiến thoái lưỡng nan, nếu không theo tiếp thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi, nhưng nếu theo thì lát nữa sẽ bị Giang Sách đẩy giá lên nữa, có trời mới biết Giang Sách sẽ đẩy lên đến mức nào?
Thạch Văn Bỉnh ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt nở nụ cười gian xảo.
Anh ta lên tiếng: “Tôi ra giá một trăm năm mươi triệu.”
Lại một lần tăng lên năm nghìn vạn.
Giang Sách chẳng hề nghĩ ngợi, giơ tay lên ra hiệu: “Hai trăm triệu.”
Toàn trường xôn xao, lần đẩy giá lên này thật đẳng cấp, dứt khoát hô lên hai trăm triệu, mỗi lần tăng lên năm nghìn vạn, ngay cả mức giá một nghìn vạn ở chính giữa cũng bỏ qua luôn.
Xem ra Thạch Văn Bỉnh muốn lấy được bộ Biển Thước thần châm này phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
Tân Tử Dân và Tân Uẩn hơi lo lắng nhìn Giang Sách, bọn họ đều cho rằng chắc chắn Giang Sách không thể bỏ ra số tiền lớn như thế, sở dĩ anh ra giá như vậy chỉ đơn giản là vì anh ghét Thạch Văn Bỉnh.
Anh đã biết rõ tâm tư phải mua Biển Thước thần châm cho bằng được của Thạch Văn Bỉnh, nên ra sức đẩy giá lên để Thạch Văn Bỉnh phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
Đây cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây.
Thạch Văn Bỉnh vốn ngăn cản tất cả mọi người, bỗng dựa vào lưng ghế, bắt chéo hai chân, hờ hững nói một câu: “Hai trăm triệu ư? Ôi chao, nhiều tiền như vậy, ông đây không theo đâu.”
Anh ta không theo nữa ư?
Sắc mặt của Tân Tử Dân và Tân Uẩn nhất thời sa sầm, trắng bệch như tờ giấy.
Anh vốn định thông qua việc ra giá để Thạch Văn Bỉnh bỏ ra một khoản tiền lớn, ai dè đối phương lại không theo nữa, điều này có nghĩa là Giang Sách phải bỏ ra hai trăm triệu để mua bộ Biển Thước thần châm này.
Đùa gì thế?
Hai trăm triệu, làm sao Giang Sách có thể lấy ra hai trăm triệu chứ?
Chuyện này chẳng khác nào không những không bẫy được người khác, mà ngược lại còn lấy đá đập vào chân mình.
Mọi người có mặt tại đây đều phát ra tiếng cười chế giễu, cảnh tượng này thật sự rất bình thường, định ra giá để bẫy người khác, ai dè người khác lại không theo, mà còn bẫy ngược lại mình.
Những người bình thường sẽ không bao giờ ra giá cao như vậy.
Hai trăm triệu, ha ha, e rằng phải bỏ cả tính mạng vào rồi.
Tân Uẩn sợ đến mức tay chân lạnh lẽo, sốt sắng nói với Thạch Văn Bỉnh: “Anh mau ra giá đi chứ? Cùng lắm là lần này anh ra giá, chúng tôi sẽ bảo đảm không tăng giá lên nữa.”
Cô ấy đang cầu xin anh ta.
Nhưng Thạch Văn Bỉnh lại chẳng hề để tâm, mà đung đưa chân, hèn hạ nói: “Chẳng phải mấy người có nhiều tiền lắm à? Lần nào cũng đẩy giá lên năm nghìn vạn cơ mà? Tôi sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của mấy người. Lần này tôi sẽ không bao giờ theo nữa.”1