Thiêu Hồ Tử bị dọa mất hết hồn vía rồi, nhưng số tiền đó anh ta không thể nôn ra được, mà cũng không thể lấy lại số hàng này.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể chờ chết.
“Mày chờ đó, tao gọi người tới.”
Giang Sách chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn tìm một chỗ ngồi xuống: “Được, gọi đi, tôi chờ.”
Như vậy là quá coi thường người ta rồi!
Thiêu Hồ Tử nói với Xi Hổ bên cạnh: “Gọi người đến, nhanh!”
Xi Hổ nói với vẻ mặt đau khổ: “Đại ca, gọi ai bây giờ? Các anh em đã chạy hết rồi, còn có ai nữa đâu ạ?”
Thiêu Hồ Tử nói: “Cho dù thế nào cũng phải gọi người đến, cho dù trả tiền cũng phải gọi đến, hôm nay trận chiến này không thể thất bại được.”
“Dạ.”
Xi Hổ lấy điện thoại ra: “Có rồi, em sẽ gọi điện thoại cho nhà họ Hoàng. Họ có rất nhiều người, chắc chắn có thể đối phó với Giang Sách.”
“Ừ, nhanh lên.”
Trong khi Xi Hổ đang gọi người, Thiêu Hồ Tử nói với Giang Sách bằng vẻ mặt hung dữ: “Mày nghĩ mày đánh giỏi nên tự đắc phải không? Nói cho mày biết, đây là công viên Long Dương, là địa bàn của tao, vẫn chưa đến phiên người ngoài như mày đến giương oai đâu.”
“Mày chờ đó, bây giờ tao sẽ gọi điện thoại cho nhà họ Hoàng đến.”
“Nhà họ Hoàng là một dòng họ lớn ở công viên Long Dương, rất quen thuộc với Thiêu Hồ Tử tao, chờ nhà họ Hoàng đến thì mày sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Nhà họ Hoàng?
Giang Sách mỉm cười và lắc đầu.
Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Chưa đến nửa giờ sau, một đám người xông tới, chính là nhà họ Hoàng!
Xi Hổ lập tức tiến lên la to: “Các anh em đến rồi à, mục tiêu lần này chính là người ngồi đằng kia, Giang Sách! Xử lý anh ta cho tôi, bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ trả.”
Nhà họ Hoàng cũng không thèm nhìn anh ta mà đi thẳng đến chỗ Giang Sách.
Thiêu Hồ Tử vui mừng khôn xiết.
Nhiều người như vậy chắc là đủ để đối phó với Giang Sách rồi.
Nào ngờ…
Cảnh tiếp theo khiến Thiêu Hồ Tử há hốc mồm ngạc nhiên.
Sau khi những người từ nhà họ Hoàng đến trước mặt Giang Sách, họ quỳ xuống trước mặt anh và đồng thanh nói: “Chúng tôi phụng mệnh gia chủ đến giúp cậu Giang một tay, có gì cần giúp xin cứ căn dặn.”
Giang Sách gật đầu, vung tay: “Mọi người đứng sang một bên trước đi.”
“Tuân lệnh.”
Tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng đều đứng dậy đi sang một bên, trong nháy mắt, một đám người đông đảo đều đứng về phía Giang Sách.
Vốn dĩ Giang Sách rất mạnh rồi, lại còn có sự giúp sức của người nhà họ Hoàng nữa thì sức mạnh càng tăng lên gấp bội.
Thiêu Hồ Tử trợn tròn mắt.
Chuyện này là sao? Chính mình bỏ tiền ra mời người khác đến làm việc mà người ta lại chạy qua bên đối thủ là sao?
Có vẻ như nhà họ Hoàng và Giang Sách đã quen biết nhau từ trước.
Thiêu Hồ Tử trừng mắt nhìn Xi Hổ: “Mẹ kiếp, mày làm việc kiểu gì vậy?”
Xi Hổ cũng chẳng biết phải làm sao: “Em cũng không biết nhà họ Hoàng đã câu kết với Giang Sách từ trước. Chuyện này cũng không phải là lỗi của em.”
Ở đằng kia, Giang Sách hỏi: “Thiêu Hồ Tử, bây giờ anh định làm thế nào đây?”
Thiêu Hồ Tử nghiến răng.
“Giang Sách, đừng vội lên mặt, đừng tưởng dựa vào nhà họ Hoàng là giỏi lắm đấy.”
“Ở công viên Long Dương, nhà họ Hoàng cùng lắm là một dòng họ hạng ba, không đáng nhắc tới!”
“Mày chờ đó, tao sẽ tìm người giỏi hơn đến xử lý mày.”
Hạng ba?
Khi chuẩn bị đối phó với Giang Sách, anh ta đã thổi phồng nhà họ Hoàng thành một dòng họ hạng nhất.
Giang Sách mỉm cười và bảo Đinh Mộng Nghiên đến ngồi với mình.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng nói: “Giang Sách, tại sao anh không ngăn cản anh ta? Nếu anh ta gọi người mạnh hơn đến thì sao?”
Giang Sách thản nhiên nói: “Không vội, cứ để anh ta gọi, anh sẽ cho anh ta biết mặc dù ở công viên Long Dương là địa bàn của anh ta nhưng anh cũng có thể thoải mái giải quyết anh ta.”
Sự tự tin này là biểu tượng của kẻ mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, Xi Hổ đã liên lạc được với một nhóm người khác.
“Đại ca, xong rồi à, lần này là đám người khác mạnh hơn nhiều.”
“Ai?”
“Mặt trận Sương Mù Đỏ!”
Thiêu Hồ Tử mỉm cười, mặt trận Sương Mù Đỏ là một băng đảng xã hội đen, bọn chúng ra tay rất độc ác, đứng đầu toàn bộ khu Giang Nam.
Anh ta nói với Giang Sách: “Ha ha, mày tiêu đời rồi. Mày có biết lần này tao tìm ai đến không? Nói ra sẽ hù chết mày đấy, là mặt trận Sương Mù Đỏ.”
“Mặt trận Sương Mù Đỏ, có biết không?”
“Đó là tổ chức mạnh nhất ở khu Giang Nam, bọn họ mà đến đây, mày chết chắc.”
Giang Sách nhíu mày.
Tại sao người của Thiêu Hồ Tử gọi đến chỉ toàn người quen cũ nhỉ?
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Ha ha.
Giang Sách bình tĩnh ngồi đó, không hề sợ hãi.
Trong lòng Thiêu Hồ Tử cười nhạt: “Cứ giả bộ đi, đợi người của mặt trận Sương Mù Đỏ tới, tao xem mày còn giả bộ được đến đâu nữa.”
Chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gầm rú của xe mô tô vang lên.
Hàng chục chiếc xe mô tô lái vào nhà máy.
Lão đại của mặt trận Sương Mù Đỏ là Giả Chiến vội vàng chạy đến và hoảng sợ hỏi: “Thiêu Hồ Tử, cậu nói là Giang Sách đang ở đây à?”
Thiêu Hồ Tử vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Giả Chiến, chẳng lẽ ông ta có thù oán với Giang Sách từ lâu rồi sao?
Ha ha, lần này anh ta có thể mượn dao giết người, không cần tốn sức cũng có thể giải quyết được Giang Sách rồi.
Anh ta chỉ về phía cách đó không xa nói: “Đúng vậy, Giang Sách đang ở đó.”
Giả Chiến vừa thấy, ôi, đúng thật sự là Giang Sách!
Sau khi bị Giang Sách dạy cho một bài họ, ông ta tự nhủ đến tị nạn ở công viên Long Dương sẽ an toàn, ai ngờ vừa đến chưa được bao lâu thì Giang Sách cũng đã đến đây.
Giả Chiến còn tưởng rằng Giang Sách đang đuổi giết mình nên khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi.
Ông ta vội vàng đi về phía Giang Sách, một đám đàn em phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Thiêu Hồ Tử cười nói: “Giang Sách, mày có biết người đàn ông trước mặt là ai không? Đây chính là lão đại Giả Chiến nổi tiếng lẫy lừng ở khu Giang Nam! Là thủ lĩnh của mặt trận Sương Mù Đỏ.”
“Bây giờ mày biết hối hận rồi chứ?”
“Mày đã biết kết cục của việc đắc tội với Thiêu Hồ Tử là gì…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì một cảnh tượng còn khó tin hơn đã xảy ra, chỉ thấy Giả Chiến dẫn đầu một đám đàn em quỳ xuống van xin Giang Sách.
Giống y như con trai quỳ gối với ba mẹ, chúng cung kính quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Thiêu Hồ Tử loạng choạng và suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi.
Làm trò gì vậy?
Có chắc đây là mặt trận Sương Mù Đỏ không? Sao lại hành động như một con rùa rụt cổ thế?
Thiêu Hồ Tử nhìn Xi Hổ bên cạnh: “Cái này, cái này, là tình huống gì vậy?”
Xi Hổ cũng chẳng hiểu gì.
Mặt trận Sương Mù Đỏ khét tiếng tàn ác, không có chuyện độc ác nào mà chúng không làm, từ cướp của đến giết người, thế mà vừa đến chưa kịp đấu đã quỳ xuống van xin người ta rồi?
Xi Hổ liên tục lắc đầu: “Đại ca, em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Ở bên kia, chỉ nghe Giả Chiến nói với giọng điệu khiêm tốn: “Giang đại hiệp, anh em của tôi vừa mới tới đây, chưa làm chuyện gì xấu cả, rất an phận, xin đừng làm tổn thương chúng tôi.”
Cầu xin sự tha thứ?
Còn chưa bắt đầu trận chiến mà đã xin tha ư?
Cảnh tượng trước mắt khiến Thiêu Hồ Tử và Xi Hổ choáng váng, chưa bao giờ gặp một kẻ hèn nhát như vậy.
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Đổi tên thành mặt trận Hèn Nhát thì đúng hơn!1