Giang Sách đưa mẹ vợ Tô Cầm đến trước cửa cửa hàng mới mở của Châu báu Hằng Tinh, Đinh Mộng Nghiên sợ bọn họ xảy ra chuyện nên cũng đi theo. truyện teen hay
Vừa đến cửa đã thấy có mấy bác gái quyền quý vây quanh, ai nấy đều luôn miệng mắng chửi, trong tay bọn họ cầm đủ loại trang sức và hò hét đòi trả lại.
Rõ ràng bọn họ cũng giống như Tô Cầm, đều là những người dân bình thường bị cửa hàng vô lương tâm kia lừa gạt, nhưng chuyện duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là la hét mà thôi.
Bởi vì cửa hàng trang sức đã sớm đoán được sẽ có chuyện như vậy nên bọn họ đã thuê mười mấy nhân viên bảo vệ đứng chặn ở cửa, đừng nói đến chuyện muốn vào trong đòi lại quyền lợi của mình, chỉ gần người nào dám gây chuyện thì bọn họ sẽ lập tức kéo ra ngoài.
Cửa hàng lại dám lừa gạt khách hàng, trước mặt một doanh nghiệp lớn như Châu báu Hằng Tinh, những người dân bình căn bản không đủ sức đối đầu.
Giang Sách chen vào trong đám đông, vừa định bước vào cửa hàng đã bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa.
"Dừng lại, anh muốn làm gì?"
Nhân viên bảo vệ không biết Giang Sách nhưng nhận ra Tô Cầm, vừa nhìn thấy Tô Cầm đến đã biết anh đến đây để đòi quyền lợi, người như vậy nhất định không thể cho vào.
Giang Sách cố ý nói: "Chúng tôi mua phải hàng giả nên đến đây trả hàng."
"Trả hàng?" Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau rồi bật cười.
"Thấy những người đó không? Bọn họ đều ở đây để trả hàng, anh muốn đổi trả cũng phải xếp hàng phía sau bọn họ, đi đi đi, mau đi xếp hàng trước đi."
Còn phải xếp hàng?
Hiện trường có tới mấy chục người nhưng không có ai được cho vào trong, cho dù bây giờ có xếp hàng đến chết cũng không thể vào được.
Tô Cầm vừa sốt ruột vừa tức giận, hôm qua bà đến đây cũng bị xua đuổi y như vậy, đều là kiểu nói trái phải không được mà trực tiếp xông vào cũng không xong, nếu làm căng quá thì sẽ bị cảnh sát đến, lúc đó càng tổn thất nhiều hơn.
Giang Sách căn bản không thèm để ý tới mấy lời của nhân viên bảo vệ, cứ thế bước vào trong.
"Này, anh có bị điếc không thế?"
"Cút ra ngoài cho tôi."
Nhân viên an ninh cũng không mấy thân thiện với loại người đột nhập thế này nên lập tức tiến lên túm lấy quần áo của anh kéo ra ngoài, bọn họ không biết trước đây đã đánh bay bao nhiêu người, còn tưởng rằng Giang Sách cũng giống như quả hồng mềm.
Nào ngờ bọn họ nhằm to rồi, sức mạnh của Giang Sách vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, mấy nhân viên bảo vệ thấy thế bèn cùng nhau tiến lên nhưng không thể nào kéo Giang Sách ra ngoài, anh khoẻ như trâu vậy.
Giang Sách bước hai ba bước đi vào bên trong cửa hàng, vừa hất người một cái đã khiến đám nhân viên bảo vệ đồng loạt ngã xuống đất.
"Tình huống gì thế này?"
Đúng lúc này, một người đàn ông đeo kính, mồm nhọn như khỉ từ từ đi vào.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng đứng dậy nói: "Quản lý Tào, chúng tôi không ngăn được tên này xông vào."
Quản lý Tào bốn mắt xem xét Giang Sách từ trên xuống dưới sau đó hỏi: "Có biết nơi này là đâu không? Chỉ cần làm vỡ một mảnh thủy tinh ở đây, e rằng cả đời này cậu cũng không bồi thường nổi. Nếu không muốn chết thì mau biến ra ngoài cho tôi."
Giang Sách thong thả lấy ra một chiếc hộp rồi mở ra: "Anh là quản lý Tào à? Đây là chiếc vòng tay ngọc bích tôi mua ở cửa hàng của anh vào hôm qua với giá niêm yết là một ngàn hai trăm vạn, tôi bỏ ra một trăm hai mươi vạn để mua, nhưng giá trị thực tế sau khi kiểm tra lại không đến mười vạn."
"Các người có thấy mình quá đáng không vậy? Bán sản phẩm kém chất lượng để thay thế cho sản phẩm thật, đúng là không biết xấu hổ."
"Không vì lý do gì khác, hôm nay tôi cũng đến đây để trả lại hàng."
Quản lý Tào mỉm cười.
"Trả hàng? Trả cái gì hàng? Rõ ràng lúc tôi bán cho cậu là đồ thật, bây giờ cậu quay lại để trả đồ giả, cậu mơ cũng đẹp quá ha."
"Nói cho cậu biết, Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi là một thương hiệu lớn nổi tiếng toàn cầu, thế mà cậu lại dám đặt điều vu khống chúng tôi bán hàng giả, ha ha, coi chừng bị kiện đấy."
Hai câu này thật sự rất thâm độc, không những không chịu thừa nhận đã lừa gạt người khác mà còn uy hiếp ngược lại, những người dân bình thường căn bản không có cách nào có thể nói lại được.
Giang Sách mỉm cười rồi nói: "Chuyện mà một thương hiệu lớn nổi tiếng toàn cầu như Châu báu Hằng Tinh quan tâm nhất là "uy tín", nếu trụ sở chính ở Milan hoặc người của chi nhánh Giang Nam biết anh lợi dụng danh tiếng của Châu báu Hằng Tinh để làm ra một số chuyện trộm gà sờ chó như vậy, anh cho rằng bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
"Hửm?"
Người có thể nói ra mấy lời này hẳn đã có chút hiểu biết về Châu báu Hằng Tinh, nhưng cho dù vậy thì sao?
Quản lý Tào dám làm chuyện này chứng tỏ phía trên đã có người chống lưng, không sợ bị tố cáo.
Anhta xem thường nói: "Nếu cậu đã nói như vậy thì cứ đi kiện đi, có cần tôi nói cho cậu biết số điện thoại khiếu nại của chi nhánh không? Hiện tại cậu có thể lập tức gọi điện."
Giang Sách chưa kịp lên tiếng đã có người ở phía sau hét lên: "Nếu anh có bản lĩnh thì cứ nói đi."
Quản lý Tào hừ lạnh một tiếng: "Cậu đến đây đọc số cho cậu ta đi."
Thư ký lập tức đến đọc số cho những kẻ gây rối có mặt ở hiện trường, sau khi có được số để khiếu nại, bọn họ lập tức gọi điện cho chi nhánh Giang Nam.
Hết người này đến người khác đồng loạt khiếu nại, nhưng vấn đề là quản lý Tào cùng một giuộc với đám người kia, cho nên anh ta căn bản là không hề sợ bị bọn họ khiếu nại.
Giang Sách kinh nghiệm đầy mình nên đương nhiên có thể nhìn ra chuyện này có vấn đề, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng không giống với những người khác, anh không gọi đến chi nhánh Giang Nam, mà điện trực gọi cuộc gọi quốc tế đường dài đến trụ sở chính ở Mian.
"Xin chào ngài Giang, xin hỏi ngài có dặn dò gì ạ?"
"Giúp tôi liên hệ với..."
Không bao lâu sau, cuộc gọi của mọi người cũng kết thúc, những người khác trừng mắt nhìn quản lí Tào: "Người của chi nhánh chính sắp qua đây rồi, anh chờ cái cửa hàng này bị đóng cửa đi."
Quản lý Tào phủi phủi xem thường.
Hơn 20 phút sau, xe của chi nhánh đến.
Đám đông tản ra, một người đàn ông mập mạp bước xuống xe, nhìn cái bụng phệ kia chắc hẳn cũng chứa không ít mỡ.
Ông ta bước thẳng vào cửa hàng, quản lí Tào lập tức dập tắt tàn thuốc sau đó bày ra dáng vẻ vui tươi hớn hở bước lên nói: "Cậu, đám người này dám nói Châu báu Hằng Tinh của chúng ta bán hàng giả, cậu giúp cháu phân xử đi."
Một tiếng của "cậu" vang lên lập tức làm mọi người có mặt ở đây lạnh lòng phân nửa.
Người đàn ông mập mạp xoay người nhìn thoáng qua đám đông một cái rồi dửng dưng nói: "Tôi là Lưu Đức Vượng, giám đốc bộ phận của Châu báu Hằng Tinh ở chi nhánh Giang Nam, mọi người có thắc mắc gì cứ việc nói cho tôi biết."
"Mọi người yên tâm, con người của tôi rất công tâm."
"Nếu là vấn đề của chúng tôi thì tôi chắc chắn sẽ xử lý, tuyệt đối không bao che, nhưng nếu vấn đề không nằm ở chỗ chúng tôi, chứng tỏ mọi người đã đặt điều hãm hại Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ không nương tay với mọi người đâu."
Mấy lời này trên danh nghĩa là vậy, nhưng thực tế có tác dụng gì không thì không ai biết, có mấy bác gái nhìn nhìn nhau rồi cầm theo mấy món trang sức kém chất lượng bước lên.
"Chỗ trang sức này đều được mua tại cửa hàng của các ông, nhưng tất cả đều là hàng giả, mau trả tiền lại đi."
Lưu Đức Vượng nhìn thoáng qua: "Bà có biên lai và hóa đơn không?"
"Có."
Bác gái kia bày tất cả đồ ra đặt trên bàn, Lưu Đức Vượng cầm lên và kiểm tra từng thứ một, sau khi xem vài lần bèn mỉm cười.
Lưu Đức Vượng giơ biên lai và hóa đơn lên sau đó nói với đám đông: "Những biên lai và hóa đơn này đều là giả, tất cả đều là giả hết. Ha ha, đúng là to gan, thế mà dám dùng biên lai và hóa đơn giả để trả hàng, mấy người tưởng Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi dễ bị qua mặt lắm hay sao?"
Các bác gái hoàn toàn trợn mắt, số biên lai và hóa đơn này sao có thể giả được chứ? Không thể nào.
Giang Sách híp mắt đứng trong đám người, vở kịch này càng ngày càng thú vị rồi.