Vừa bước vào tòa nhà, mọi người liên tục kéo đến chúc mừng Đinh Mộng Nghiên.
Cuối cùng hôm nay Đinh Mộng Nghiên cũng cảm nhận được thành công nghĩa là gì. Cô đã nhận được nhiều lời khen ngợi trong suốt dọc đường đi, mọi người nhìn thấy cô đều khen ngợi khả năng xuất sắc của cô, ngay cả ở một nơi khó nhằn như tiểu khu Đế Hào cũng có thể lấy được.
Mất hơn mười phút để đi bộ một đoạn ngắn từ cổng vào tòa nhà đến văn phòng.
Sau khi trèo đèo lội suối, cuối cùng Đinh Mộng Nghiên cũng đến văn phòng của mình, cô mệt mỏi đặt chiếc cặp lên bàn làm việc, còn chưa bắt đầu một ngày làm việc mà cô mệt sắp chết rồi.
Giang Sách cười nói: “Bây giờ em đã là một người nổi tiếng rồi, ai nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng phó tổng giám đốc Đinh.
Đinh Mộng Nghiêu trợn mắt nhìn anh: “Em mệt sắp chết rồi, thế mà anh còn giễu cợt em à.”
Khi hai người đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, cô thư ký bước vào đưa cho Đinh Mộng Nghiên một bản kế hoạch.
“Phó tổng giám đốc Đinh, đây là bản kế hoạch cải tạo tiểu khu Đế Hào mà chủ tịch đã gấp rút đề ra trong đêm. Đồng thời, mọi thứ về khu quy hoạch nghĩa trang đều được viết rất rõ ràng trong đó.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cô thư ký quay lưng bước đi.
Đinh Mộng Nghiên quơ quơ bản kế hoạch trong tay và mỉm cười hỏi: “Anh định cảm ơn em như thế nào đây?”
Giang Sách hắng giọng, nghĩ ngợi rồi nói: “Không nói chơi, tối nay anh sẽ nấu cho em một bữa tối thịnh soạn. Em muốn ăn gì cũng được, thế nào?”
Đinh Mộng Nghiên hài lòng gật đầu: “Ừm, cũng được đấy.”
Cô nói xong bèn mở bản kế hoạch ra đọc từng trang, lúc đầu còn mang theo ý cười, nhưng càng đọc càng thấy không đúng, biểu cảm trên gương mặt cũng dần dần thay đổi.
Lông mày của cô nhíu lại, tốc độ đọc càng ngày càng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Không đúng, không đúng, không đúng.”
“Sao lại như vậy chứ?”
Nhìn thấy biểu hiện của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách cảm thấy không hay rồi.
Với tính tình kia của Đinh Trọng, làm sao ông ta có thể thỏa mãn ước nguyện của mình một cách dễ dàng như vậy chứ? Nếu không làm ra chuyện xấu gì thì Giang Sách mới cảm thấy không bình thường.
Anh bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Đinh Mộng Nghiên đập ngay kế hoạch lên bàn, vừa sốt ruột vừa tức giận.
“Ông nội, ông ấy…”
“Ông muốn cải tạo tiểu khu Đế Hào thành một công viên thu phí!”
“Về phần khu quy hoạch nghĩa trang, đã dời đến một nơi rất xa, chưa kể môi trường ở đó rất kém, nơi đó cũng rất nhỏ, phong thủy lại càng xấu.”
Ha ha, điều này cho thấy ông ta không muốn đưa chỗ tốt cho Giang Sách rồi.
Đinh Mộng Nghiên nghiến răng nói: “Khinh người quá đáng mà, rõ ràng đã thoả thuận sẽ lấy tiểu khu Đế Hào làm khu quy hoạch nghĩa trang, tại sao lại thay đổi đột ngột như thế chứ?”
Giang Sách cười và lắc đầu.
Đây không phải là ngày đầu tiên biết anh Đinh Trọng, trái tim của ông già đó còn nhỏ hơn cả lỗ kim, có thể làm ra những chuyện như vậy mới thật bình thường, trên cơ bản chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Đinh Mộng Nghiên tức giận vỗ bàn: “Không được, em sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra!”
Cô cũng không cho Giang Sách thời gian để nói, đã cầm lấy bản kế hoạch và bước ra ngoài.
Công lao cô vất vả làm việc mới có được, sao có thể để người khác nói lấy đi là lấy đi được chứ?
Hơn nữa cô ở trước mặt Giang Sách tự tin lâu như vậy, nếu giờ phút này không thể làm chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến cho Giang Sách bị vấy bẩn sao?
Mặc dù Giang Sách có thể không trách cứ Đinh Mộng Nghiên, nhưng trong lòng cô không thể vượt qua chuyện này được.
Cô đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Đinh Mộng Nghiên không gõ cửa, cô cứ thế đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Đinh Trọng đang thảo luận với Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành về chi tiết sẽ phát triển công viên tiểu khu Đế Hào.
Nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên tức giận bước vào như vậy, trong lòng ba người đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Đinh Trọng vẫn giả bộ không biết mà cố ý hỏi: “Mộng Nghiên, có chuyện gì vậy? Sao không có phép tắc gì cả, không biết trước khi vào phải gõ cửa à?”
Gõ cửa?
Ha ha, cô hận không thể gõ vào trán ông ta hai cái thì có.
Đinh Mộng Nghiên đưa bản kế hoạch ra và hỏi: “Ông nội, chuyện này là sao?”
“Cái gì mà chuyện này là sao? Đọc bản kế hoạch đó không hiểu gì à?”
“Ông nội, ông đừng giả vờ không hiểu. Lúc trước đã thoả thuận như thế nào chứ? Chỉ cần cháu có thể lấy được tiểu khu Đế Hào thì ông sẽ cải tạo nó thành khu quy hoạch nghĩa trang và cho Giang Sách một vị trí tốt nhất. Kết quả thì sao? Tại sao lại biến tiểu khu Đế Hào thành một công viên? Tại sao vị trí của khu quy hoạch nghĩa trang lại biến thành một góc có phong thuỷ xấu như thế? Ông nội, ông hơi quá đáng rồi đấy.”
Đinh Trọng biết rằng cô sẽ nói những điều này, nhưng ông ta không hề thay đổi sắc mặt trước lời buộc tội của Đinh Mộng Nghiên, trong lòng ông ta vẫn lặng như nước, không hề dao động chút nào.
Ông ta vuốt râu và hừ giọng.
“Mộng Nghiên, tôi nghĩ cháu đã hiểu lầm rồi, thỏa thuận của tôi với cháu không phải là những gì như cháu đã nói.”
“Những gì tôi đang nói là chỉ cần cháu có thể giành được tiểu khu Đế Hào thì tôi hứa với cháu rằng sẽ giúp Giang Sách phát triển một khu quy hoạch nghĩa trang.”
“Chứ không giống như những gì cháu nói là cải tạo tiểu khu Đế Hào thành khu quy hoạch nghĩa trang.”
“Nghe có hiểu chưa vậy?”
Khuôn mặt của Đinh Mộng Nghiên đỏ bừng vì tức giận, bàn tay nắm chặt bản kế hoạch mạnh đến mức nó cong lại.
Qua cầu rút ván!
Ăn cháo đá bát!
Được chim bẻ ná, được cá quăng nôm!
Bây giờ Đinh Mộng Nghiên đã nhìn rõ bộ mặt của Đinh Trọng, hóa ra lại xấu xa như vậy, hình tượng ông nội trong lòng cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô từng nghĩ ông nội có thành kiến với cô, chỉ cần cô chăm chỉ, nhất định sẽ có sự thay đổi.
Bây giờ cô biết mình đã sai rồi.
Đinh Trọng chính là một kẻ vô liêm sỉ, vì đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Ông nội, ông nhất định phải làm chuyện quá đáng như vậy à?”
“Quá đáng?” Đinh Trọng cười to: “Tử Ngọc, Phong Thành, các cháu nói xem ai mới là người quá đáng?”
Đinh Tử Ngọc mỉm cười: “Mộng Nghiên, là em đã nghe lầm rồi, tại sao lại đổ lỗi cho ông nội được chứ? Như vậy chẳng phải già mồm cãi láo ư?”
Đinh Phong Thành gật đầu: “Đúng vậy, ông nội có thể giúp đỡ thằng rể bất tài nhà em đã là rộng lượng lắm rồi. Em ba à, em không những không cảm ơn mà còn lấy oán báo ơn, sẽ bị trời trừng phạt đấy.”
Ba người này mỗi người một lời đổi trắng thay đen, biến những chuyện vô lý của họ thành chuyện như thể họ thật sự vĩ đại vậy, cuối cùng giống như là Đinh Mộng Nghiên mới là người cố tình gây sự.
Rõ ràng là người một nhà.
Nhưng Đinh Mộng Nghiên lại bị ba người họ cùng nhau lật đổ.
Lòng cô đau như cắt.
Ba người Đinh Trọng nhìn bộ dạng vừa lo lắng vừa tức giận và bất lực của Đinh Mộng Nghiên bèn đồng thời nở nụ cười mãn nguyện, đã lâu rồi, họ không được hạnh phúc như vậy!
Từ trước tới giờ họ đều bị Đinh Mộng Nghiên đùa giỡn, cuối cùng hôm nay cô cũng đã nếm trải cái gì gọi là lực bất tòng tâm.
Chính là muốn chỉnh đốn cô, chính là đến chết không chịu thừa nhận, cô làm gì được nào?
Suy cho cùng thì cô chỉ là một kẻ sinh sau đẻ muộn của nhà họ Đinh mà thôi.