Là một trong mười doanh nghiệp lớn đứng đầu thành phố, nên giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi chủ tịch Phan Khố của xí nghiệp Minh Kiêm rất có quy luật, mới sáng sớm đã đến công ty mở cuộc họp, phân phối công việc.
Cốc cốc cốc, cửa văn phòng làm việc bị gõ.
"Mời vào.”
Cửa được mở ra, nữ thư ký mặc tây trang với tác phong chuyên nghiệp bước vào, trong tay cầm theo một phong thư đi tới trước mặt Phan Khố, đặt nó lên bàn cho ông ta.
“Chủ tịch, đây là thư mời do Đinh Mộng Nghiên người phụ trách hạng mục sản xuất nhiệt Đinh cho người gửi tới."
"Thư mời? Có chuyện gì sao?"
"Là vấn đề đầu tư. Đinh Mộng Nghiên hy vọng chủ tịch có thể đầu tư vào hạng mục cải tạo của nhà họ Đinh, cũng đưa ra hứa hẹn sẽ tính lợi tức chia hoa hồng cho chúng ta."
“Ha ha.”
Phan Khố uống một ngụm cà phê, khinh thường nói: “Nhà họ Đinh chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ mới nổi, vì sao lại có thể trúng thầu hạng mục cải tạo của cục xây dựng? Một hơi ăn hết một khối thịt lớn như vậy, cho dù là trên phương diện nào thì cũng đã khiến người khác cảm thấy khó chịu."
"Nhưng cuối cùng, bọn họ lại không đủ tài chính để bắt đầu khởi công, cần phải kêu gọi đầu tư từ những công ty khác mới có thể bắt đầu hạng mục."
Thư ký hỏi: "Vậy ý của chủ tịch là..."
"Không đi." Phan Khố chắc chắn nói: "Bất kỳ ai hợp tác với nhà họ Đinh cũng sẽ bị xem như là đối đầu với tất cả các công ty khác ở thành phố này, vì sao tôi lại phải đi mạo hiểm bản thân mình như vậy?"
"Tôi hiểu rồi." Thư ký lấy lại thư mời, xoay người rời khỏi văn phòng.
Kết quả đi ra chưa đầy năm phút, nữ thư ký đã quay trở lại.
"Còn có việc gì sao?" Phan Khố hỏi.
"Bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Ma Kết muốn gặp chủ tịch."
"Ma Kết." Phan Khố nhíu mày: "Tôi chưa bao giờ nghe nói tới người này, với lại lịch trình hôm nay của tôi cũng đã kín, anh ta lại không có hẹn trước, không gặp."
Nữ thư ký nói thêm: "Anh ta nói mình tới từ trụ sở chính, tới đây chuyển vài lời thay cho người tổng phụ trách."
"Hả?" Phan Khố lập tức tỉnh táo tinh thần: "Cái người tổng phụ trách mới được điều tới này mọi người đều không biết anh ta thích cái gì, lại càng không biết anh ta muốn làm gì, đột nhiên lại cho người tới đây truyền tin cho tôi, không thể không coi trọng được. Mau, lập tức mời người đó vào đây đi."
"Vâng "
Một lát sau, Ma Kết được đưa tới văn phòng.
Phan Khố tươi cười đón tiếp: "Người anh em này, không biết anh thay mặt người tổng phụ trách muốn truyền đạt lại lời gì cho tôi vậy?"
Ma Kết không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chủ tịch Phan, nghe nói mảnh đất ở Nam Thành của quý công ty vẫn chưa được phê duyệt phải không?"
Phan Khố bất ngờ, thành thật trả lời: "Đúng là như vậy, cũng đã làm một đống thủ tục, ký không biết bao nhiêu cái hợp đồng nhưng vẫn không thể nào lấy được. Cũng vì chưa được phê duyệt, nên các kế hoạch kinh doanh mới của công ty chúng tôi vẫn không thể nào triển khai được, việc này vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng tôi."
"Ừm, sau khi người tổng phụ trách mới lên nhận chức, bước đầu tiên muốn làm là đơn giản hoá quy trình làm việc, để cho các xí nghiệp cần mẫn như của anh đây có thể càng thêm thuận lợi hoạt động, nhanh chóng cống hiến vì quốc gia."
Vẻ mặt Phan Khố tỏ rõ vui mừng: "Nói như vậy, có phải người tổng phụ trách sẽ phê duyệt nó cho tôi không?"
"Đúng là có ý nghĩ này, chẳng qua còn có chút..."
"Có chút cái gì?" Phan Khố sốt ruột hỏi.
Ma Kết nói: "Công việc mỗi ngày của người tổng phụ trách quá nhiều, phải giải quyết từng chuyện từng chuyện một, do đó có một số việc không được giải quyết tốt nên vô tình ảnh hưởng đến công việc bên này của anh không triển khai được. Ví dụ như hạng mục cải tạo ven bờ Tây Giang, bởi vì nhà họ Đinh không đủ tài chính để khởi công, người tổng phụ trách cũng không tiện ra mặt kéo đầu tư giúp họ, cho nên gần đây vẫn đang đau đầu không biết làm thế nào bây giờ?"
Phan Khố là người thông minh lập tức liền hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Ông ta cười tủm tỉm nói: "Chuyện này xin ngài tổng phụ trách cứ yên tâm, vừa rồi nhà họ Đinh có cho người gửi thư mời tới cho tôi, khi trở về tôi lập tức sẽ cấp vốn đầu tư cho nhà họ Đinh, giúp họ có đủ tài chính để khởi công, cũng coi như giúp đỡ giải quyết vấn đề phiền não của người tổng phụ trách."
"Thật không? Việc này thật quá tốt rồi!" Ma Kết nói: "Việc này một khi đã hoàn thành, thì việc phê duyệt mảnh đất kia của anh sẽ sớm có quyết định thôi."
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Được rồi, lời cần nói tôi cũng đã nói xong, vậy tôi xin phép đi trước."
"Anh đi thong thả."
Sau khi tiễn Ma Kết đi Phan Khố lập tức gọi cho nữ thư ký: "Mau đem thư mời của nhà họ Đinh gửi tới đưa vào đây cho tôi xem!"
Thư ký đưa thư mời tới, thắc mắc hỏi: "Chủ tịch, không phải ngài nói không đi sao? Người nào đi sẽ trở thành kẻ thù của các công ty khác trong thành phố."
Phan Khố trợn trắng mắt với cô ta một cái
"Có phải cô bị ngốc rồi không?"
"Vừa rồi Ma Kết nói còn chưa đủ rõ hả? Giúp đỡ nhà họ Đinh có vốn để hoàn tất tài chính khởi công, thì mảnh đất công ty chúng ta muốn có thể được phê duyệt xong, đây mới là điều quan trọng!"
"Chỉ cần phê duyệt xong, chúng ta lập tức có thể triển khai tiếp tục kế hoạch trong năm năm tới, cần gì phải lo lắng việc mấy công ty kia có thù hận hay không?" . truyện teen hay
"Hơn nữa, nếu chúng ta từ chối giúp đỡ nhà họ Đinh, tất nhiên sẽ bị người tổng phụ trách bên kia nhớ kỹ, về sau không biết sẽ gây ra thêm rắc rối gì. Huống hồ đầu tư cho nhà họ Đinh không phải chúng ta còn được chia một phần hoa hồng của hạng mục sao?"
Vừa có thể có được mảnh đất đó, vừa có thể thỏa mãn được yêu cầu của người tổng phụ trách, cuối cùng còn có được hoa hồng của hạng mục đó. Một mũi tên trúng ba con nhạn, một việc tốt như vậy mà không làm thì có phải là thằng ngu không?"
Mặt khác bên trong phòng làm việc của người tổng phụ trách.
Giang Sách đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Không bao lâu thì có mấy người đàn ông đi tới, hướng về phía anh báo cáo kết quả công việc sáng nay.
Sau khi nghe xong, Giang Sách rất hài lòng gật đầu, tất cả mười công ty kia đều đồng ý với yêu cầu của anh, không có ngoại lệ nào khác.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mỗi công ty đều có một nhu cầu của riêng mình, chỉ cần có thể bắt được đúng điểm nhu cầu đó, thì đã có thể thuyết phục được bọn họ đầu tư.
Hơn nữa đầu tư vào nhà họ Đinh còn giúp họ kiếm được một khoản lợi nhuận phong phú từ việc chia hoa hồng trong hạng mục, người bình thường đều không thể nào cự tuyệt được sức hấp dẫn cực lớn của lợi ích.
Bây giờ chỉ còn chờ tin tức bên kia nữa thôi.
Nửa tiếng sau, Mộc Dương Nhất quay lại văn phòng, hít một hơi thật sâu rồi cười nói: "Lão đại, việc anh phân phó em đã làm xong. Bây giờ toàn bộ nhà họ Thường đều đang đứng ngồi không yên, dưới mông nóng như lửa đốt, trưởng tộc nhà họ Thường là Thường Khôn càng sợ tới mức trốn biệt trong phòng ngủ không dám ra ngoài."
Giang sách nói: “Đảm bảo hai ngày sau bọn họ sẽ tới cửa xin lỗi.”
“Đương nhiên.” Mộc Dương Nhất nói: “Hiện tại Thường Khôn đang hận không thể lập tức tới cửa xin lỗi đấy chứ.”
Giang Sách xoay người nhìn anh ta, hơi mỉm cười hỏi: “Vừa rồi có phải em ra tay với Thường Khôn hơi tàn nhẫn không?"
Mộc Dương Nhất cười xấu xa trả lời: “Cũng không tính là quá tàn nhẫn, chỉ làm cho tất cả đàn ông nhà bọn họ, cả đời này đều đừng nghĩ tới việc có thể đụng chạm vào phụ nữ nữa.”
Cách thức trừng phạt như vậy cũng đủ tàn nhẫn.
Đắc tội với Giang Sách cũng không sao cả, nhưng điều quan trọng là không thể đắc tội với vợ của Giang Sách.
Thường Tại Xuân dám đánh chủ ý lên người Đinh Mộng Nghiên, kết quả nhận lại chính là đàn ông trên dưới của nhà họ Thường đời này đều vô duyên với phụ nữ, mà chính bản thân Thường Tại Xuân cũng trở thành tên tàn phế suốt đời.
Trả cái giá lớn như vậy cũng đủ cho anh ta ghi nhớ suốt đời.
Giang Sách chắp hai tay ra sau lưng, tiếp tục quay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, bây giờ chúng ta chỉ cần kiên nhẫn ngồi đợi tới ngày mốt thôi.”