Lời nói trông thì rất chi lịch sự, nhưng nói ra khỏi miệng lại vô cùng gợi đòn!
Hơn hai vạn, đối với người sinh ra trong gia đình như Tân Uẩn căn bản không tính là số tiền to tát, cô ấy vẫn bỏ ra nổi, vấn đề là bỏ ra thì bỏ ra được nhưng không ai muốn vô duyên vô cớ bị người ta làm thịt!
Coi như cô ấy đã hiểu rồi.
Nhà hàng này, chuyên môn lừa những vị khách trông có vẻ nhiều tiền.
Một mặt là vì người đến từ bên ngoài ở tới đây sẽ chẳng ai giúp, về mặt khác mọi người đều không muốn gây chuyện rước rắc rối về mình, cho nên đa số mọi người đều cắn môi tự dặn mình không nên dính vào.
Cơ mà Tân Uẩn không nhịn được!
Từ nhỏ tính tình cô ấy đã quật cường, sao có thể chịu thiệt thòi này?
Giọng nói của cô ấy rất bất thiện: "Mấy người muốn nâng giá, cố ý lừa khách! Tôi sẽ gọi điện thoại cho Cục quản lý giá hàng hóa, xem mấy người đưa ra mức giá này thế nào!"
Cô ấy cho rằng nhắc tới Cục quản lý giá hàng hóa thì đối phương sẽ chịu thua.
Ai ngờ…
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười nói: "Được thôi, mời gọi. Cô có biết số điện thoại của Cục quản lý giá hàng hóa không? Nếu không biết chúng tôi có thể gọi giúp cô."
Quả thực quá đá lắm rồi!
Loại nhà hàng cố ý lừa khách này lại còn không thèm sợ Cục quản lý giá hàng hóa ư?
Tân Uẩn giận không nhịn được, trên thế giới này sao lại có thể tồn tại người cuồng vọng như vậy chứ?
Cô ấy hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ mấy anh vẫn cho rằng giá của mình hợp lý sao? Cho nên người của Cục quản lý giá hàng hóa đến các anh mới không sợ?"
Nhân viên phục vụ khẽ cười một tiếng: “Đến đây thì sao? Giá chúng tôi quy định có lẽ có một chút không hợp lý, nhưng đồ cô cũng ăn rồi, không phải à? Đến lúc đó người có đến, cùng lắm thì lùi một bước, cô phải nộp hơn một vạn tệ mới có thể đi."
"Cho nên cô gái à, so với người của Cục quản lý giá hàng hóa phiền phức thì chẳng bằng hiện tại chúng ta lùi một bước. Tôi không cố chấp với hai vạn tệ nữa, cô trả tôi một nửa, giao ra một vạn là được, thế nào?"
Lời này thiếu chút nữa khiến Tân Uẩn tức lệch cả mũi.
"Anh nói thế này là có ý gì hả? Tưởng mình có thể vô pháp vô thiên thật sao?"
"Ài... cô gái này, sao cô không nghe lời khuyên bảo thế? Hay là, cô gọi điện thoại đi, kết quả sẽ chẳng khác lời tôi nói là bao đâu, cũng không phải lần một lần hai gì rồi."
Tân Uẩn gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đúng vậy, người ta cắm rễ ở Nam Thành từ lâu, nơi đây đã sớm ngầm hiểu quy tắc này rồi, cho dù mình có gọi điện cho Cục quản lý giá hàng hóa đến, đến lúc đó nhiều nhất là bớt đi được một nửa số tiền.
So với lãng phí thời gian như vậy, còn không bằng hiện tại cứ trả một vạn rồi rời đi.
Chuyện thì là vậy, nhưng lý nào lại nói như vậy! Tân Uẩn thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
Đặc biệt lúc nghĩ đến hiện tại Tân Tử Dân và Giang Sách còn chưa trở lại, không biết có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không, trong lòng Tân Uẩn càng thêm buồn bực.
"Tiền này, tôi sẽ không trả!"
Tân Uẩn cầm lấy túi xách, đứng dậy muốn đi, kết quả có hai tên bảo vệ đi từ cửa đến, ngăn cản Tân Uẩn về chỗ mình.
Không trả tiền đã muốn đi?
Không thể nào!
Nhân viên phục vụ nói: "Cô gái, tôi thấy cách ăn mặc hiện tại của cô cũng đâu phải người không có tiền, đừng cố chấp nữa. Tiêu tiền tiêu tai họa, chuyện này cứ thế cho qua đi, hà tất phải vạch mặt nhau?"
"Cô xem cô còn rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo bậc này, nếu bị bảo vệ bất cẩn cắt phải, hoặc là để lại mấy bạt tai thì đâu có đáng?"
Tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng không ai lại không nghe ra sự uy hiếp trắng trợn trong đó.
Trong lòng Tân Uẩn ấm ức không thôi.
Tú tài gặp phải binh, có lý cũng nói không rõ.
Cô ấy là người có tính tình ngang ngược, nhưng vậy thì đã sao? Ở trước mặt người vô liêm sỉ không biết xấu hổ, cô ấy càng quật cường, đối phương lại càng dùng thủ đoạn độc hơn.
Xét đến cùng, cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
Nhà hàng lớn mà lại bắt nạt khách.
Bắt nạt cũng thôi đi, lại còn bắt nạt thiếu nữ có tiền đến từ nơi khác!
Tân Uẩn cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn giữ lại chút lý trí, giữa tiền tài, thể diện và sự an toàn tính mạng, cô ấy vẫn biết chọn thế nào.
Cô ấy mở túi xách, lấy ra một tấm thẻ.
Cô ấy tức giận, khó chịu, nhưng cô ấy không thể làm gì.
Nhân viên phục vụ hài lòng gật đầu: “Thế này chẳng phải là được sao."
Anh ta cầm đến máy POS, vừa định chuẩn bị mang thẻ đi quẹt tính tiền thì chỉ thấy một cái bóng dáng khôi ngô tiến vào, ngang ngược đẩy bảo vệ ra.
Một bàn tay to cướp đi tấm thẻ.
"Bữa cơm này, tôi mời khách."
Mọi người thấy thế thì sửng sốt, đồng thời đều nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện.
Tân Uẩn hơi nghiêng mặt, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, hốc mắt của cô đã ươn ướt, người tới không phải ai khác, đúng là Giang Sách mà Tân Uẩn cứ mãi nhớ mong!
Anh đã trở lại.
"Giang Sách!"
Tân Uẩn kích động kêu to, nếu không phải có nhiều người ở đây, có lẽ cô ấy đã không kìm nén nổi mà xông lên ôm chầm lấy anh.
Giang Sách trở lại, vậy thì chứng tỏ anh đã không sao rồi, cũng chứng tỏ Tân Tử Dân không có việc gì.
Giang Sách trả lại thẻ cho Tân Uẩn.
Mặt mày anh không chút thay đổi nhìn nhân viên phục vụ, lạnh nhạt hỏi: "Một con tôm giá 178 tệ? Tổng cộng phải nộp 21500 tệ đúng không?"
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng coi như mấy người may mắn, hôm nay tâm trạng tôi không tệ, chiết khấu 50% cho mấy người, bỏ đi số lẻ, trả đủ một vạn là được."
"Ừm, một vạn." Giang Sách không sốt ruột trả tiền, mà giơ nắm đấm lên, hỏi: "Anh có biết tôi làm nghề gì không?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu.
Giang Sách nói: "Tôi chuyên phụ trách đập tường phá nhà, đấm lớn thì 80, đấm nhỏ thì 50."
"Anh nói với tôi những việc này làm gì?"
"Ý tôi muốn nói là, hôm nay tôi ra ngoài có hơi vội, trên người không mang theo tiền, cho nên định dùng nắm đấm để trả."
"Nắm đấm?"
"Ừm, nắm đấm."
Vừa dứt lời, Giang Sách đấm một quyền lên bụng nhân viên phục vụ, nháy mắt cả người anh ta bay ra ngoài! Trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, ngũ quan đau đớn vặn vẹo thành một nhúm.
Giang Sách nói: "Một quyền này, chính là một đấm bình thường tôi hay dùng, thu của anh 80 tệ."
Nhân viên phục vụ chỉ vào Giang Sách mắng: "Mẹ nó, mày dám đùa tao à? Mấy anh em đâu, lên xử anh ta!"
Hai tên bảo vệ đằng sau vọt lên.
Giang Sách nện một quyền lên mặt một tên bảo vệ, lập tức đánh gãy hai cái răng cửa của anh ta.
"Lại thêm 80 tệ nữa nhé, nhớ tính sổ cho rõ ràng."
Quyền thứ ba, đánh bay tên bảo vệ ra ngoài.
"Đến đây là 240 tệ rồi."
Trong lúc này, bảo vệ cả nhà hàng đều chạy đến, ỷ lấy nhiều địch ít, muốn dựa vào số lượng mà áp đảo.
Nhưng đường đường là Chiến Thần Tu La, há có thể để dạng giá áo túi cơm có thể địch nổi?
Cả đại sảnh nhà hàng đều nghe thấy từng tiếng '80 tệ' vang lên, mỗi một quyền của Giang Sách là 80 tệ, chỉ múa may một chốc đã được vài trăm tệ rồi.
Không lâu sau, tất cả bảo vệ đều nằm trên mặt đất, một đám nhe răng trợn mắt, gào khóc chửi bậy.
Giang Sách lắc đầu, cười khổ nói: "Đến hiện tại tôi còn chưa thanh toán được 1000 tệ, cách một vạn tệ còn xa lắm, thế mà đã nằm đo đất hết rồi, nào, tiếp tục, đứng lên để tôi trả cho hết nợ nào."1
Nhân viên phục vụ khóc không ra nước mắt.
Đánh lâu như vậy mới có 1000 thôi sao?
Thế chờ anh đánh được một vạn, há còn mạng để sống ư?