Giang Sách lái chiếc Ferrari 458 với tốc độ như bay, càng lúc lại càng nhanh cho đến khi tận hứng, thậm chí còn mở cửa sổ xe để cảm nhận tiếng gào thét của gió lớn bên ngoài.
Đã là đàn ông thì đều có sở thích riêng, có người thích chơi game, có người thích hoạt hình, có người thích ở nhà, có người lại thích đi du lịch, còn Giang Sách thì thích xe.
Tuy chiếc xe này khá cũ nhưng vẫn là xe của hãng Ferrari, một chiếc siêu xe đã có giá hơn hai trăm vạn, đối với một người đi taxi quanh năm như Giang Sách thì thỉnh thoảng lái một chiếc siêu xe như vậy quả thật rất tuyệt.
Giống như một người đã bỏ thuốc nhiều năm bỗng một ngày được hút lại, cảm giác hút hết điếu này đến điếu khác thật sự rất khó tả. Bây giờ Giang Sách đã hoàn toàn điều khiển chiếc xe, có thể tùy ý dùng nhiều kỹ thuật khác nhau giống như trong mơ vậy.
Lúc đang lái xe ở trên đường đột nhiên có cảm giác hình như con đường phía trước đã xảy ra vấn đề, anh quyết đoán đạp phanh, chiếc xe trượt dài thêm khoảng trăm mét nữa mới ngừng lại, quả nhiên con đường phía trước bị bảy tám chiếc xe máy chặn ngang.
Một nhóm đàn ông ăn không đàng hoàng đang ngồi trên lan can, trên tay cầm gậy bóng chày, lia mắt nhìn về phía những người lái xe giống như đang nhìn xem nên đối phó với người nào vậy.
Giang Sách đặt hai tay lên vô lăng, lạnh lùng nhìn những người này.
Quả nhiên tất cả bọn họ đều đi đến đây, cả đám nhìn quanh xe một lượt còn luôn miệng chửi thề.
Giang Sách không lên tiếng chỉ lẳng lặng quan sát, anh muốn biết mấy người này cố ý đến tìm anh hay chỉ vô tình chặn đường cướp bóc mà thôi, nếu thuộc vế sau thì tốt, còn nếu thuộc vế trước thì có chuyện rồi.
Người nào muốn đối phó với anh?
“Cút xuống xe.” Một tên côn đồ đập mạnh vào mui xe.
Giang Sách khẽ nhíu mày, chuyện mà người thích xe như anh khó chịu nhất chính là có người không tôn trọng xe của anh.
Anh tắt máy, kéo phanh tay sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Đám người kia thấy vậy bèn xông tới, ai nấy đều nhếch môi nhìn Giang Sách, gõ gõ cây gậy bóng chày trong tay không ngừng.
"Mày là Giang Sách?"
"Mày có biết mình sai ở đâu không?"
Nghe giọng điệu thế này chắc chắn là có người đang cố ý chỉnh Giang Sách chứ không chỉ đơn giản là chặn đường cướp của, nếu không bọn họ không thể nào biết rõ ràng như vậy.
Giang Sách thản nhiên nói: "Cho các anh mười giây, khai người đứng phía sau ra."
"Cái gì?"
Tên cầm đầu hơi sửng sốt: "Này, đầu óc mày có vấn đề hả? Nhìn xem bọn tao có bao nhiêu người, còn mày có bao nhiêu người?"
Giang Sách nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Anh còn năm giây."
"Mẹ kiếp, dám thái độ với ông đây à?"
Tên côn đồ cầm gậy bóng chày dùng sức đập mạnh vào đầu của Giang Sách, nhưng đám côn đồ bình thường sao có thể đánh lại Tu La Chiến Thần.
Anh nghiêng người tránh sang một bên sau đó nện một đấm vào bụng của tên côn đồ kia, chỉ trong nháy mắt, tròng mắt của tên kia giống như muốn lòi ra, hai tay ôm bụng quỳ xuống đau đớn không thôi, mặc dù không chết nhưng sẽ không thể nào cử động được trong thời gian ngắn.
Thấy Giang Sách ra tay, những người khác đã bắt đầu sốt ruột.
"Mẹ kiếp, còn dám đánh lại hả?"
"Các anh em, mau giết chết nó."
Cả đám người xông lên vung gậy chuẩn bị nhào lên đánh, nhưng ngay cả cơ thể của Giang Sách bọn họ còn không đụng được, mà chỉ vài giây sau toàn bộ bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.
Sức mạnh của Giang Sách vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không đủ sức để đối phó với anh.
Giang Sách bước đến trước mặt của một tên côn đồ rồi thản nhiên nói: "Cho anh một cơ hội cuối cùng, chỉ cần nói kẻ đứng phía sau thì tôi sẽ tha mạng cho các anh."
Tên côn đồ cắn răng đáp trả: "Nhóc con, mày cho rằng mày đánh giỏi lắm sao? Mày có biết bây giờ mày đã đắc tội ai không?"
"Ồ, ai vậy?"
Tên côn đồ vui vẻ nói: "Nói cho mày biết chỉ sợ mày bị dọa tới mức tiểu ra quần đấy, bọn tao chính là người của mặt trận Sương Mù Đỏ."
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Giang Sách suy nghĩ một lát mới cảm thấy hình như có chút ấn tượng, anh nhớ lại lúc ở công viên Hoa Hải, anh đã nhờ Kim Ngưu dạy dỗ bọn họ một chút, sẹo lành quên đau cũng mau quá nhỉ?
Thấy Giang Sách ngẩn người, tên côn đồ đứng lên phủi phủi bụi dính trên người: "Bây giờ mới biết sợ sao?
Anh ta còn chưa kịp đứng vững đã bị Giang Sách đạp một cước khiến tên côn đồ trực tiếp bay ra ngoài.
Anh ta nằm trên mặt đất lấy điện thoại ra: "Mày dám đánh lại hả? Được lắm, mày chờ đó cho tao, bây giờ tao sẽ gọi cho đại ca Giả ngay, mày ở đó chờ chết đi."
Giang Sách mỉm cười cũng không vội vàng nữa, trực tiếp ngồi trên lan can lặng lẽ chờ.
Gần hai mươi phút sau đã có một nhóm côn đồ khác chạy đến, nhìn thoáng qua có hơn hai mươi xe máy, hơn nữa lần này trên mỗi xe đều ngồi ít nhất hai người, thậm chí có xe còn tống ba.
Rất rõ ràng, bọn họ đến đây để trợ uy.
Tên côn đồ lúc nãy vội chạy tới nói với tên cầm đầu: “Đại ca Giả, chính là thằng đó, nó biết chúng ta đến từ mặt trận Sương Mù Đỏ mà vẫn dám đánh trả."
Đại ca Giả chính là Giả Chiến của mặt trận Sương Mù Đỏ, cô thể ông ta hơi còng xuống, khóe miệng khẽ nhếch sau đó khạc vào mặt tên côn đồ kia một ngụm nước bọt: "Bảy tám người mà không đánh lại một người, đúng là đồ vô dụng làm mất hết mặt mũi của mặt trận Sương Mù Đỏ chúng ta."
Ông ta cầm một thanh sắt đi về phía Giang Sách, khoảng cách ngày càng gần, Giả Chiến càng cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Khi ông ta chỉ còn cách Giang Sách khoảng ba mét, có lẽ lúc này ông ta mới nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Dưới ánh trăng, Giang Sách từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng từ mặt trắng cứ như biến thành phông nền, khuôn mặt của Tu La Chiến thần hoàn toàn lộ ra.
Leng keng.
Thanh sắt trong tay Giả Chiến rơi xuống đất, sợ đến mức toàn thân run lên bần bật, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống không ngừng, cả cơ thể đều rơi vào hoảng loạn.
Là anh, là người đàn ông khủng bố kia.
Nhớ lại cảnh ở công viên Hoa Hải lần trước, lúc đó Giả Chiến bị Giang Sách đánh đến tàn phế, ông ta đã phải tốn rất nhiều tiền mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại dáng vẻ của hiện tại.
Vết thương trên cơ thể thì dễ hồi phục, nhưng vết thương trong lòng lại có có thể trở về trạng thái ban đầu, mỗi lần ở trên đường nhìn thấy người có vóc dáng tương tự Giang Sách là ông ta lại sợ tới mức cúi đầu, đến cả nhúc nhích cũng không dám, mặt mũi của một người đại ca hoàn toàn mất sạch.
Từ đó mặt trận Sương mù Đỏ cũng dần suy tàn, gần đây đã trở thành một nhóm nhỏ ra vào không cố định bởi vì rất nhiều cấp dưới đã chuyển sang đầu quân cho các đại ca khác.
Từ trong thâm tâm của Giả Chiến vẫn rất sợ Giang Sách, cho dù chỉ nhìn một cái cũng đủ sợ tới mức chết khiếp, huống chi lần này còn gặp mặt trực tiếp?
Chẳng qua Giả Chiến căn bản không biết tên thật của Giang Sách, nếu biết thì tối nay dù có nói gì ông ta cũng không dám nhận vụ này.
Giống như Tu La đòi mạng?
Ha ha, nếu bạn không đòi được mạng thì chỉ có thể đền mạng.
Nhưng tên côn đồ kia lại không hề hay biết gì, dù sao anh ta cũng không tham gia vào 'trận chiến' lần trước, anh ta giơ gậy bóng chày chỉ vào Giang Sách:
"Đồ con rùa rụt cổ, hôm nay có đại ca Giả ở đây là mày chết chắc rồi. Bây giờ tao cho mày thêm một cơ hội quỳ xuống liếm sạch mũi giày cho đại ca Giả của bọn tao, tao sẽ cho mày được chết toàn thây."
Giang Sách khẽ cười không hề lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn đại ca Giả.
Còn về phần Giả Chiến, cơ thể của ông ta hình như đang run lên, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững được.