Cốt Lang thì nghe theo lời dặn Giang Sách, luôn kiên nhẫn chờ ở nhà.
Nhưng vợ anh ta lại bị chọc tức, con trai không được đi học, anh ta lại ở nhà. Anh ta ngốc tới mức chờ người ta tới cửa xin lỗi sao? Đây là não có vấn đề à?
Cốt Lang cũng bồn chồn trong lòng. Nhưng mà, anh ta tin vào Giang Sách nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi như cũ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Chờ đến ngày thứ tư, mọi chuyện thay đổi một cách long trời lở đất.
Cốt Lang đang chán chường dọn dẹp nhà cửa trong phòng thì bỗng nhiên có một người phụ nữ tới trước cửa, khuôn mặt cười tươi như hoa mà nói: "Ngài Cốt Lang, chào anh."
Cốt Lang sửng sốt một chút: "Cô là ai?"
"Tôi là mẹ của Hoa Hoa đó. Hoa Hoa nhà chúng tôi đi học ở nhà trẻ Húc Huy, chẳng phải mấy ngày trước chúng ta vừa gặp nhau sao?"
Cốt Lang nhíu mày, ha ha, cô ta không biết xấu hổ mà còn nhắc tới chuyện mấy ngày trước.
"Cô tới nhà tôi làm gì?"
Người phụ nữ cầm giỏ trái cây đi vào, đặt nó lên bàn rồi cười nói: "Tôi chân thành tới đây tặng quà và xin lỗi. Ngài Cốt Lang, tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, cha mẹ sai sao có thể bắt con cái gánh chịu? Ngài Cốt Lang, tôi cảm thấy con trai anh phải được đi học."
Cốt Lang trợn tròn mắt.
Thái độ này với mấy ngày trước như một trời một vực, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!
Anh ta thầm mừng trong lòng: Ngài Giang Sách quả nhiên không gạt mình, thật sự có người tới xin lỗi!
Nhưng mà anh ta cũng nhớ kỹ lời nói hôm đó của Giang Sách, phải kiêu ngạo một chút, không thể quá mềm lòng.
Cốt Lang hừ lạnh một tiếng: "Tôi là thằng lưu manh lớn, con trai tôi là lưu manh nhỏ. Để con tôi đi học, cô không sợ dạy hư con gái các cô sao? Ha ha, tới lúc đó tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Người phụ nữ sốt ruột: "Ai, anh nói cái gì vậy chứ? Chẳng phải anh đã hoàn lương, đi tìm công việc ổn định rồi sao? Còn nữa, tôi thấy con trai nhà anh mày kiếm mắt sáng, chỉ nhìn đã biết đây là một đứa trẻ can đảm, sao lại làm hư con gái chúng tôi được?"
Cốt Lang cười cười: "Thật sao? Nhưng mà đáng tiếc, tôi không muốn cho con trai đi học ở nhà trẻ Húc Huy."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì lòng tôi bị tổn thương, bây giờ tôi đang tích cực tìm nhà trẻ mới cho thằng bé."
"Ai, tuyệt đối đừng làm vậy. Nếu anh mà đi thì đứa con nhà tôi coi như xong đời rồi!"
Cốt Lang nhíu mày: "Tôi có đi hay không thì liên quan gì tới con nhà cô?"
Người phụ nữ ấp úng một một hồi, thở dài rồi nói: "Anh không biết đó thôi, kể từ sau ngày hôm đó, toàn bộ phụ huynh chúng tôi đều bị liệt vào sổ đen tín dụng. Những lỗi sai của chúng tôi bị liệt kê ra hết. Kết quả con chúng tôi cũng bị liên lụy, đi tiệm cơm ăn cũng không được, ngồi xe buýt cũng không được, thư viện cũng không. Ngay cả đi siêu thị mua đồ cũng bị người ta kỳ thị."
"Khoảng thời gian này thật sự sống không nổi, giống như vừa mới ra tù, đi tới đâu cũng bị người khác kỳ thị, không thể làm gì được. Con gái chúng tôi ngày nào cũng ngồi khóc trong nhà. Anh nói xem phải làm sao mới tốt đây?"
Người phụ nữ lau nước mắt rồi tiếp tục nói: "Lúc sau tôi đi tiền ngài Giang, anh ấy nói không quan tâm tới chuyện đó, trước hết phải được anh tha thứ, cho con trai các anh đi học thì anh ấy mới giúp tôi xóa việc xấu khỏi sổ đen."
"Ngài Cốt Lang, coi như tôi van xin anh, anh đại phát từ bi tha thứ cho tôi được không?"
Nghe tới đây, Cốt Lang mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta ngưỡng mộ Giang Sách từ tận đáy lòng, ngay cả chuyện này mà anh còn làm được, đúng là không phải người bình thường.
Không đợi anh ta mở miệng, một đám người đã nháo nhào trước cổng, nam nữ già trẻ gì cũng có, ai cũng cầm đồ theo, không phải tặng quà thì là phong bì.
Đây đều là phụ huynh của nhà trẻ Húc Huy, lý do y hệt với người phụ nữ trước đó.
Ai ai cũng khẩn cầu Cốt Lang đưa con đến nhà trẻ học càng nhanh càng tốt, thậm chí bọn họ còn bằng lòng chi trả học phí cho Cốt Lang.
Chỉ cần Cốt Lang đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ, bọn họ đồng ý giúp đỡ Cốt Lang bất cứ chuyện gì.
Cuối cùng, Cốt Lang cười cười rồi nói: "Được rồi, mọi người không cần nói nữa, tôi đã hiểu mọi chuyện rồi."
"Mọi người cất hết quà đi, tôi không nhận bất kỳ món nào. Mặt khác, tôi cũng không cần mọi người trả học phí, Cốt Lang tôi vẫn lo nổi tiền."
"Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết rằng đứa trẻ vô tội, lẽ ra không nên chịu tai bay vạ gió như thế. Mọi người quay về hết đi."
Đám người nhìn nhau.
"Vậy anh..."
"Lát nữa tôi sẽ đưa con trai đi đăng ký."
"Tốt, tốt quá rồi."
Đám người cầm đồ rồi vui mừng rời khỏi nhà Cốt Lang.
Trong lòng Cốt Lang tràn ngập vui sướng, anh ta ngẩng đầu lên trần nhà rồi cười ầm lên.
Cố Vĩnh Lượng đi sang: "Ba, sao ba vui vẻ vậy?"
"Con trai, cuối cùng con cũng có thể đi học rồi. Chú Giang của con nói không sai, quả thật tất cả mọi người đều tới xin lõi!"
Nói chưa dứt lời, hiệu trưởng Cam Đức Dương lại ôm theo một đống tài liệu mà tới.
Ông ta vừa lau mồ hôi vừa cười ha hả: "Chuyện này, Cốt Lang à, tôi sợ anh chưa quen với hồ sơ nhập học nên đặc biệt chuẩn bị tất cả đem đến cho anh, để anh làm thủ tục nhập học ngay nhà."
Sự ân cần hiếm có này với trước đó như hai người khác nhau.
Mấy ngày trước, ông ta còn hững hờ lạnh lùng với Cốt Lang, ngay cả tới gần cũng không cho, còn bảo Cốt Lang vĩnh viễn đừng bước một bước vào sân trường.
Hôm nay lại tươi cười rạng rỡ, tự mình mang hồ sơ tới.
Con người, chỉ có lúc lợi ích của bản thân bị ảnh hưởng mới biết chịu thua.
Cốt Lang xoa đầu con trai Cố Vĩnh Lượng, nhỏ giọng nói: "Con trai, con phải học cho giỏi, về sau làm một người có năng lực như chú Giang của con, đừng trở thành lưu manh như ba, có biết chưa?"
Cố Vĩnh Lượng gật đầu liên hồi.
...
Giờ phút này, trong văn phòng của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Giang Sách ngồi trên ghế nghe điện thoại của Cốt Lang.
"Anh Giang, mọi chuyện được giải quyết rồi. Đúng như lời anh nói, bọn họ thật sự đến xin lỗi, ha ha."
"Con trai tôi cuối cùng cũng được đi học rồi."
"Anh, tôi không biết báo đáp đại ơn đại đức này của anh như thế nào. Từ nay trở đi, Cốt Lang tôi giao mạng cho anh, anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy!"
Giang Sách cười cười, dặn dò vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Vừa cúp máy thì Mộc Dương Nhất lại gọi đến.
"Alo, chuyện gì vậy?"
"Lão đại, vừa nhận tin tức của cục công thương bên kia, bảo rằng Diêm Quan Vũ - phó cục trưởng cục công thương, có việc gấp muốn gặp anh, bây giờ đang trên đường đến tổng văn phòng."
"Có nói chuyện gì không?"
"Không có, nhưng mà nhìn dáng vẻ nóng vội của ông ta thì hẳn không phải chuyện nhỏ."
Giang Sách nghĩ nghĩ: "Được rồi, anh biết rồi. Bây giờ anh lập tức chạy sang. Nếu như ông ta tới trước thì bảo ông ta chờ một lát."
"Vâng, em biết rồi."