"Điền Kê? Cậu... khỏe rồi à?"
Vốn dĩ Điền Kê luôn khúm núm với Dương Tuấn Thiên, bây giờ nhìn thấy Dương Tuấn Thiên, trong ánh mắt chỉ tràn ngập vẻ chán ghét, thậm chí hận không thể đi lên cho anh ta hai bạt tai.
Dương Tuấn Thiên rất khó chịu khi nhìn thấy loại ánh mắt này.
Điền Kê khàn giọng nói: "Dương Tuấn Thiên, tôi không sao rồi, có phải anh mất hứng lắm đúng không?"
Dương Tuấn Thiên sửng sốt một chút, sau đó nặn ra một nụ cười nói: "Làm sao có thể chứ? Chúng ta là anh em tốt cơ mà! Cậu có thể bình phục, tôi vui còn không kịp, sao có thể mất hứng được?"
"Anh em?"
"Ha ha!"
Điền Kê nổi giận mắng: "Tôi đều biết tất cả sự thật rồi, anh còn giả bộ cái gì?"
"Sự thật? Cậu biết sự thật gì?" Dương Tuấn Thiên liếc nhìn Lâm Mộng Vân, trong lòng có linh tính không tốt, nói: "Điền Kê, cậu đừng nghe lời nói bậy bạ của người khác mà ảnh hưởng đến tình anh em giữa chúng ta."
"Tình anh em cái chó má gì!"
Điền Kê chỉ vào Dương Tuấn Thiên: "Anh thà nhìn ông đây chết cũng không chịu nhờ Giang Sách ra tay cứu tôi. Nếu không phải có sự kiên trì của Giang Sách, tôi đã chết ngắt rồi!"
"Còn tình anh em?"
"Đó là cách anh đối xử với anh em của anh sao?"
Dương Tuấn Thiên cứng họng. Anh ta thật sự không ngờ Lâm Mộng Vân lại kể cho Điền Kê nghe mọi chuyện, càng không ngờ Điền Kê lại tin điều đó.
Anh ta càng hận Giang Sách, càng muốn đề phòng Giang Sách, lại càng bị Giang Sách khống chế.
Anh ta vô cùng khó chịu.
Giờ mọi chuyện đã bại lộ, Dương Tuấn Thiên cũng không có ý định che giấu điều gì, nói thẳng: "Tao không để cho Giang Sách cứu mày đó, vậy thì sao? Mày chỉ là một đội viên bình thường với tính mạng rẻ mạt. Mày có thể làm gì được tao?"
Cái đuôi của con cáo cuối cùng cũng lộ ra.
Điền Kê nói: "Dương Tuấn Thiên, có câu nói "ác giả ác báo". Anh đợi đấy, có lúc anh sẽ phải khóc thôi!"
Nói xong, cậu ta rời khỏi bệnh viện với sự giúp đỡ của Lâm Mộng Vân.
Khi đi ngang qua người Dương Tuấn Thiên, Lâm Mộng Vân cũng hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, hận Dương Tuấn Thiên đến tận xương tủy. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Tuấn Thiên lại là một tên lưu manh nhỏ nhen như vậy.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân, trái tim của Dương Tuấn Thiên càng bốc lửa.
Một người là thằng đàn em của anh ta, người còn lại là người phụ nữ anh ta thích. Bây giờ đàn em phản bội anh ta, người phụ nữ anh ta thích lại ghét anh ta, tất cả những điều này đều do Giang Sách hết!
"Giang Sách ơi Giang Sách, đây là do mày ép tao."
"Vốn dĩ tao không định lấy mạng của mày đâu, nhưng nếu mày đã quá đáng như vậy, vậy thì đừng trách tao nhẫn tâm!"
...
Cổng bệnh viện.
Giang Sách vẫn đứng bên cạnh cây cột, dựa vào cây cột với điếu thuốc trên tay.
Nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, hai người một nam một nữ đi tới bên cạnh anh, chính là Điền Kê và Lâm Mộng Vân.
Điền Kê nhìn Giang Sách, tràn đầy cảm xúc áy náy.
Phịch một tiếng, cậu ta quỳ mạnh xuống trước mặt Giang Sách, lớn tiếng nói to hai chữ: "Xin lỗi!"
Giang Sách giật mình, vội vàng đưa tay đỡ cậu ta dậy.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Điền Kê áy náy nói: "Anh Giang, tôi thật là chó cắn Lã Động Tân, không phân rõ được lòng người tốt. Tôi muốn lái xe đâm chết anh, anh lại không kể những hiềm khích trước đây mà cứu mạng tôi!"
"Tôi nói năng lỗ mãng với anh, xúc phạm anh, xa lánh anh, nhưng anh vẫn lấy ơn báo oán, cứu mạng tôi lần thứ hai."
"Thật nực cười là, tôi cứ luôn cho rằng chính Lục Diệp đã cứu tôi."
"Điều nực cười hơn nữa là tôi lại coi loại súc vật như Dương Tuấn Thiên là anh em tốt!"
"Tôi sai rồi."
"Anh Giang, từ hôm nay trở đi, anh chính là đại ca của tôi. Mạng của tôi là do anh ban tặng. Tôi sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì anh, quyết không chối từ!"
Trải qua việc này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận ra đúng sai.
Người nào tốt, người nào xấu xa, vẫn có thể nhìn nhận rõ ràng.
Giang Sách mỉm cười gật đầu: "Được rồi, hiện tại tôi có một việc cho cậu làm."
"Anh Giang, xin anh cứ nói."
"Ừ... tôi muốn cậu sau khi trở về sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, phơi nắng, đừng ăn uống bừa bãi, đặc biệt đừng ăn thuốc bổ gì đó nữa."
Mắt Điền Kê đỏ hoe.
Nếu cậu ta làm theo lời khuyên của Giang Sách sớm hơn, làm sao có thể gặp đau khổ của ngày hôm nay?
Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ đã biết.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, điện thoại di động của Giang Sách vang lên. Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ trùmtruуệ И. VN ~
Người đang gọi là Mộc Dương Nhất.
Nếu không có việc trọng đại, Mộc Dương Nhất sẽ không gọi điện thoại cho Giang Sách, cuộc gọi lúc này cũng đủ cho thấy đã xảy ra chuyện.
Giang Sách bước sang một bên.
"Alo?"
"Đại ca, em đã tìm thấy "Tiểu Điệp" mà lần trước anh đã yêu cầu em tìm."
Tiểu Điệp là người phụ nữ mà em trai ruột của chủ tịch Giải trí Bá Khổng Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn, để ý nhất. Vì người phụ nữ này mà anh ta từ bỏ vị trí gia chủ, thậm chí đoạn tuyệt với ba mình.
Chính vì sự tồn tại của Tiểu Điệp mà Tôn Tại Ngôn mới có thể bị Tôn Vĩnh Trinh điều khiển hết lần này đến lần khác.
Giang Sách yêu tài.
Anh rất muốn thu Tôn Tại Ngôn vào dưới trướng mình, và Tiểu Điệp là một nhân tố cực kỳ quan trọng.
"Tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sách nói với Lâm Mộng Vân và Điền Kê: "Tôi tạm thời có chuyện cần giải quyết, sẽ không trở về cùng hai người."
Nói xong, anh vội vàng rời đi.
Một tiếng đồng hồ sau.
Khu vực Giang Nam, văn phòng người tổng phụ trách khu Ba.
Giang Sách đang ngồi trên ghế văn phòng, Mộc Dương Nhất đứng bên dưới.
"Đại ca, tài liệu ở đây."
Mộc Dương Nhất giao một bộ tài liệu đã tập hợp những thứ có liên quan đến Tiểu Điệp tới. Giang Sách vừa lật xem vừa nghe Mộc Dương Nhất kể lại tình hình cụ thể.
"Theo điều tra mấy ngày nay, em đã điều tra rõ tình hình của Tiểu Điệp rồi."
"Cô ấy vốn là một vũ công, tên ban đầu của cô ấy là "Lương Điệp", hoa danh là "Tiểu Điệp". Năm đó, sau khi yêu đương với Tôn Tại Ngôn, ước hẹn bỏ trốn, kết quả bị ba của Tôn Tại Ngôn bắt được, âm thầm đưa đến Nam Thành, bán cho một tổ chức hoạt động thế giới ngầm - Thủy Vân Thiên."
"Bề ngoài, Thủy Vân Thiên là một tổ chức điều hành các quán bar, KTV và các địa điểm giải trí khác."
"Trên thực tế, bọn họ đã bí mật tiến hành các cuộc đấu giá bất hợp pháp."
"Chỉ có những thứ đáng giá để họ bán, không có gì họ không dám bán! Đó là "kênh ngầm" mà người ta nói."
"Sau khi Tiểu Điệp bị bán đi, vai trò chính là tham gia vào quá trình đấu giá. Chậc... Nói trắng ra, nó tương đương với một đội cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, đặc biệt dành cho những quý ông giàu có vui vẻ."
Dừng lại một chút, Mộc Dương Nhất có chút khó xử mà nói: "Thủy Vân Thiên là một tổ chức phức tạp với thực lực mạnh mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, em vẫn chưa thăm dò được kẻ làm chủ đằng sau họ là ai."
"Đại ca, em cảm thấy tổ chức này thật không đơn giản!"
"Lương Điệp rơi vào tay bọn họ, muốn giải cứu thì không dễ dàng chút nào."
Sắc mặt Giang Sách trầm lại. Tất nhiên anh biết nhiệm vụ này khó khăn như thế nào, nhưng càng có tính khiêu chiến thì anh càng thấy hào hứng.
Gặp khó mà lên là việc Giang Sách thích làm nhất.
"Nam Thành, Thủy Vân Thiên?"
"Có vẻ như tôi cần phải tự mình đến đó một chuyến rồi."