Sức mạnh của Giang Sách đã đạt đến trình độ vượt qua người bình thường, thử hỏi, làm gì có ai mà dùng tay không bóp nát người khác được chứ?
Thứ sức mạnh này, nghe thôi đã thấy rợn cả người.
Những tên thuộc hạ khác dĩ nhiên là dừng lại, cả đám người nào người nấy cũng nhìn chằm chằm Giang Sách với nét mặt hoảng sợ, không dám tiến thêm một bước.
Thủy Quân Tín giậm giậm chân.
“Các người còn đứng thất thần ra đấy làm gì?”
“Muốn chết sao?”
Bị đẩy vào tình huống bất đắc dĩ, mấy tên thuộc hạ đành tiếp tục ra chiêu công kích Giang Sách.
Nắm đấm tung ra như mưa, có thể một người không đối phó được với Giang Sách, vậy hai người, bốn người, tám người chẳng lẽ cũng không đối phó được sao?
Và thực tế là, không đối phó được.
Giang Sách đung đưa như chiếc lá không ngừng lắc lư trong gió, cho dù nắm đấm của đám người đó có nhanh đến đâu cũng không thể chạm vào một cọng lông tơ trên người Giang Sách.
Thậm chí, chỉ cần bọn họ hơi lơ đễnh một chút thôi là nắm đấm của Giang Sách sẽ tung lên.
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên, một người trong số đó đã bị đánh gãy cằm, máu từ trong miệng chảy ra, người quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che cằm, đến nói chuyện cũng không thể nói được.
Bốp bốp!
Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, lại có thêm hai tên thuộc hạ nữa nằm gục xuống đất.
Lần này, một người bị trật khớp cánh tay, người còn lại vì né kịp nên không chết, nhưng một bên tai đã bị cú đấm của Giang Sách đánh hỏng!
Sức mạnh này, thật kinh người.
Nhìn thấy sức mạnh quỷ dị khó lường và thân hình đó, những tên thuộc hạ khác đều biết người này tuyệt đối không phải người dễ chọc vào, nếu cứ tiếp tục chiến đấu theo cách này, chỉ sợ tất cả bọn họ sẽ mất mạng.
Vì thế, một người trong số đó đã nhắm về phía Tân Uẩn, anh ta muốn thông qua việc bắt cóc Tân Uẩn để ép Giang Sách phải phục tùng theo.
Thực tế thì, anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Làm như vậy chỉ khiến anh ta chết nhanh hơn thôi.
Khi tên thuộc hạ kia còn chưa kịp tới bên cạnh Tân Uẩn, Giang Sách đã xoay nửa người, dùng một chân đá thằng vào bụng anh ta, chớp mắt một cái, cơ thể tên thuộc hạ đó hệt như một quả bóng cao su bay ra ngoài, rồi đâm thẳng vào tường, mạnh mẽ đến độ vách tường nơi anh ta đụng trúng bị lõm hẳn một chỗ!
Người đàn ông đó, không chết thì cũng thành tàn tật.
Quá lợi hại, năng lực chiến đấu được Giang Sách thể hiện ra ngoài có thể dùng hai chữ “biến thái” để hình dung ra, người như vậy có đúng là con người thật không?
Cuối cùng, Giang Sách chuyển sự chú ý của mình về phía Thủy Quân Tín.
Cách làm của anh ta hôm nay đã hoàn toàn khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong lòng Giang Sách, không thể có chuyện anh ta không trả một cái giá đắt.
Giang Sách bước từng bước tới gần anh ta.
Thủy Quân Tín sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, trên mảnh đất Nam Thành này, đây chính là lần đầu tiên anh ta phải chật vật khổ sở thế này.
Phải biết rằng những tay đấm mà anh ta sở hữu, bồi dưỡng đó đều là những cao thủ có thể một đấu mười, nhưng ngay cả những cao thủ như vậy cũng không phải là đối thủ của Giang Sách.
Sự chênh lệch về sức mạnh thực sự đã lớn quá mức rồi.
Giờ không còn tay đấm bảo vệ, Thủy Quân Tín còn có thể làm được gì nữa?
Nhìn thấy Giang Sách đi về phía này, Thủy Quân Tín biết giờ là lúc anh ta phải bỏ mạng, đám nhà giàu có mặt trong phòng đều đứng dậy, cả đám đứng chắn trước mặt Thủy Quân Tín.
Bọn họ phải bảo vệ người đàn ông xấu xa không thể chấp nhận nổi này.
“Anh Giang, xin hãy dừng tay.” Một người nhà giàu lên tiếng.
Giang Sách dừng bước chân, nhìn họ bằng đôi mắt sắc lạnh.
“Anh Giang, tôi biết anh đang rất tức giận, đàn ông khi gặp những chuyện như vậy đều sẽ tức giận.”
“Nhưng dù có tức giận thì cũng phải giữ vững lý trí. Thân phận của Thủy Quân Tín là gì không phải anh không biết, anh ta chính là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, trong Nam Thành này, anh ta là người đứng trên vạn người đấy, cậu không đắc tội nổi đâu!”
“Huống hồ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng có bị thương tổn gì đâu, mà anh cũng đã ra tay đánh bị thương đám thuộc hạ của Thủy Quân Tín rồi, cũng nên để cơn giận nguôi đi chứ.”
“Vậy nên, hãy nghe lời khuyên của mọi người, bỏ qua chuyện này đi.”
Bỏ qua sao?
Ha ha.
Thử tưởng tượng xem, nếu khả năng của Giang Sách không được tốt như vậy, thì hiện giờ anh sẽ có kết cục thế nào đây?
Có khi Thủy Quân Tín sẽ chơi đùa anh tới chết mới chịu thôi!
Thủy Quân Tín liệu có nói bỏ qua không?
Nếu người chiếm thế thượng phong là Thủy Quân Tín, thì liệu đám nhà giàu này sẽ nói bỏ qua chăng?
Sẽ không!
Bọn họ chẳng những không nói bỏ qua, mà còn hùa theo Thủy Quân Tín vui vẻ chơi đùa, rồi lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui sướng của chính bản thân mình.
Suy cho cùng, sở dĩ họ muốn giữ lại mạng của Thủy Quân Tín cũng chỉ là để sau này có thể hưởng thụ thêm nhiều nhiều cuộc vui, đương nhiên, đó cũng có thể là vì muốn Thủy Quân Tín nhớ ngày hôm nay và coi như nợ bọn họ một ân tình, sau này anh ta sẽ từ từ đền đáp lại.
Bảo vệ Thủy Quân Tín, cũng chỉ đơn giản là vì lợi ích của chính bọn họ.
Nhiều người nhà giàu ra mặt bảo vệ Thủy Quân Tín như vậy, dù chủ nhân Thủy Vân Thiên có tới đây thì ông ta cũng phải xử lý mọi chuyện cho hợp lý, chứ không thể hành động qua loa hấp tấp.
Vậy cho nên, tất cả bọn họ đều chắc nịch rằng Giang Sách sẽ không dám tiếp tục hành động lỗ mãng thêm nữa.
Dù có không nể mặt hay để Thủy Vân Thiên vào mắt, nhưng nhìn ở hiện trường đang có hơn mười vị nhà giàu thế này, anh chắc cũng phải nhường bước chứ?
Lúc này, cuối cùng Thủy Vân Thiên cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi anh ta bị dọa sợ chết khiếp, nếu Giang Sách thật sự ra tay thì anh ta làm gì có cơ hội nào để sống sót?
Giờ đã có nhiều người đứng ra bảo vệ anh ta, cuối cùng cái mạng nhỏ này của anh ta cũng được an toàn rồi.
Phía sau, Tân Uẩn cắn cắn môi, thầm nghĩ.
Mặc dù cô ấy thực sự rất tức giận, và cô ấy cũng tương đối bất mãn với hành vi vừa rồi của Thủy Quân Tín, cảm thấy oan ức, sợ hãi và khó chịu, nhưng anh ta dù gì cũng là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, mà bản thân cô ấy cũng không bị thương tổn ở đâu, hơn nữa anh ta còn được nhiều người giàu đứng ra bảo vệ như vậy, tốt nhất bỏ qua vẫn hơn.
So với việc trút giận của mình, cô ấy sợ Giang Sách sẽ bị thương hơn.
Tân Uẩn thở dài, vừa định mở miệng khuyên bảo Giang Sách một câu, nhưng kết quả Giang Sách đã đi thẳng về phía trước một bước, đối diện với người nhà giàu đứng hàng đầu, nói: “Ông dám đứng ra xin tha cho Thủy Quân Tín, vậy thì, đồng lõa.”
Vừa dứt lời, Giang Sách như một tia chớp tiến tới bên cạnh người nọ, lòng bàn tay cắt ngang qua cánh tay anh ta, một tiếng “phụt” lập tức vang lên, cánh tay người nọ bị lìa khỏi người, máu tươi chảy giàn giụa!
Cảnh tượng này khiến mọi người đứng xem đều ngây ngốc.
Giang Sách đây là không thèm để tâm tới, hay là vì tức giận nên hồ đồ?
Anh không những không nương tay, mà còn chặt đứt một cánh tay của người nhà giàu ra mặt bảo vệ Thủy Quân Tín, quá bá đạo, quả thựcc có thể dùng từ không coi ai ra gì để hình dung!
“Giang Sách, cậu điên rồi sao?” Một người nhà giàu khác hô to.
Giang Sách liếc mắt nhìn qua, đồng thời, dùng một chân đá ghế dựa về phía đó, chân ghế dựa đập thẳng vào trán người kia, máu tươi phun ra bên ngoài, cả người ngã nhào xuống đất.
Bá đạo, quá bá đạo.
Đừng nói đến chuyện bảo vệ, nhiều lời một câu là có thể sẽ dẫn đến thảm họa đổ máu như chơi.
Chiến thần Tu La, nỗi hận ngập trời.
Lúc này còn ai dám tìm đến xui xẻo, thì chuẩn bị bị ngọn lửa giận thiêu cháy đi!
Giang Sách tựa như một con sư tư đang phẫn nộ, bước từng bước nặng nề kiên cố đi về phía mọi người, mà đám người nhà giàu kia nhìn theo tấm gương trước mặt, cả đám ngoan ngoãn tránh sang hai bên nhường đường.
Còn gan bảo vệ Thủy Quân Tín ư?
Bọn họ không biết có thể giữ được mạng mình không nữa.
Ra sức giảng đạo lý với một con sư tử đang ở trạng thái điên cuồng, đó không phải dũng cảm, mà là ngu.
Những tay nhà giàu có mặt đều tránh sang một bên, cả đám ánh mắt mập mờ, không dám đối diện thẳng Giang Sách, sợ sẽ rước phải họa tự tìm đường chết.
Thong thả đi vài bước, cuối cùng Giang Sách cũng đi tới trước người Thủy Quân Tín.
Mà giờ phút này, Thủy Quân Tín đã sợ tới mức hồn vía bay lên mây rồi, anh ta ngàn vạn lần không thể ngờ được, Giang Sách không hề nể mặt mấy người nhà giàu ở đây, anh chỉ chăm chăm muốn trả thù.
Hiện tại anh ta mới biết được bản thân đã chọc phải người đáng sợ cỡ nào.
“Giang… Giang Sách, anh bình tĩnh một chút.”
“Tôi là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, cả cái Nam Thành này đều phải nghe theo sự sắp đặt của gia tộc tôi, anh đắc tội tôi cũng chính là đắc tội với toàn bộ Nam Thành này!”
Giang Sách nhìn Thủy Quân Tín bằng nét mặt lạnh lùng cao ngạo.
“Toàn bộ Nam Thành? Vậy thì sao?”
“Trong mắt tôi, loại như anh cũng chỉ bằng con kiến, có gì mà phải sợ?”