Chung Đào hung dữ nói: "Giang Sách, anh làm gì thế hả? Tôi đang gọi cho thần y đấy, anh làm loạn gì thế?"
Giang Sách cười mà không nói gì, đưa tay cầm điện thoại, sau đó cúp máy.
Thật trùng hợp.
Ngay sau khi Giang Sách cúp máy, cuộc gọi từ Chung Đào cũng bị ngắt.
Có âm báo: Số máy quý khách gọi hiện đang bận.
Sắc mặt Chung Đào như đang né giận.
Anh ta luôn miệng nói mình và thần y là bạn tốt của nhau, nhưng người ta lại trực tiếp cúp điện thoại của anh, khiến anh ta hơi bẽ mặt.
Đinh Mộng Nghiên nói: "Chung Đào, thói khoác lác của cậu vẫn không sửa được hả? Có vẻ như thần y không muốn trả lời cuộc gọi của cậu nhỉ."
“Ai khoác lác chứ?” Chung Đào cố ý ngụy biện: “Có lẽ, thần y đang tạm thời bận viện, chờ chút, tôi sẽ gọi lại.”
Chung Đào gọi lại lần nữa.
Kết quả là vừa gọi tới, liền nghe thấy bên kia bàn vang lên tiếng chuông, lại là di động của Giang Sách vang lên.
"Giang Sách! Anh làm gì vậy hả?"
"Bảo anh cúp điện thoại đi, anh không nghe thấy sao?"
"Không thấy tôi đang gọi cho thần y à? Anh không hiểu hả?"
Giang Sách nhìn ID người gọi và nhếch mép hỏi: "Thật sự muốn tôi cúp máy sao?"
"Vô nghĩa, đừng quấy rầy tôi nói chuyện với thần y."
"Được, tôi sẽ thỏa mãn cậu."
Giang Sách khoát tay, trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Chung Đào cũng bị cúp điện thoại.
"Hả?"
Sắc mặt Chung Đào càng xấu hơn, chẳng lẽ số sao chép này là giả sao? Hoặc có thể là thần y không trả lời cuộc gọi từ người lạ?
Dù lý do là gì, hiện tại anh ta cảm thấy hơi xấu hổ.
"Tôi sẽ thử lại."
Chung Đào tiếp tục gọi điện thì tình huống tương tự lại xảy ra, bên này gọi xong thì bên kia, điện thoại của Giang Sách sẽ cúp máy.
Lần này, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao điện thoại di động của Giang Sách lại đổ chuông mỗi khi Chung Đào gọi?
Cứ như thể Chung Đào đang gọi cho Giang Sách vậy.
Chung Đào cũng hơi sững sờ, sau đó mới định thần lại, hét lên: "Giang Sách, anh bị não ngắn à? Tôi nhắc lại lần cuối, cúp điện thoại đi!"
Giang Sách nhún vai, cúp điện thoại lần thứ ba.
Lần này, mọi người đều cẩn thận theo dõi, vừa rồi Giang Sách cúp điện thoại, bên Chung Đào cũng đồng thời cúp máy.
Sao có thể có sự trùng hợp như vậy?
Có người cười nói: "Này, Chung Đào, cậu đang gọi cho Giang Sách à?"
Chung Đào khịt mũi lạnh lùng: "Hừ! Tôi đang gọi cho thần y, anh ta là cái thá gì chứ."
Giang Sách không nói gì, chỉ tắt máy.
"Lần này tôi sẽ tắt máy, để không làm phiền cậu nữa."
"Tự giác đấy."
Chung Đào vội vàng gọi lại cho thần y, trong lòng thầm cầu nguyện thần y sẽ nghe máy càng sớm càng tốt, nhưng ai biết được, ngay lập tức có tiếng nhắc nhở: Xin lỗi, số bạn gọi đã bị ngắt máy, vui lòng gọi lại lần sau.
Cái này…
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Giang Sách.
Ngay cả Chung Đào cũng đóng băng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Anh ta nhìn Giang Sách, một linh cảm xấu dấy lên trong lòng anh ta.
Sau ba cuộc gọi liên tiếp, điện thoại di động của Giang Sách đều vang lên, lần cuối cùng Giang Sách tắt máy, di động của vị thần y cũng tắt máy, nếu đây là trùng hợp thì hơi quá.
Khả năng cao là Chung Đào đã gọi vào điện thoại di động của Giang Sách.
Nhưng Chung Đào nói rằng anh ta đang gọi cho thần y mà.
Điều đó có nghĩa là...!Giang Sách là thần y?
Thông tin này đã có tác động rất lớn đến mọi người, ai có thể nghĩ rằng một nhân viên bình thường với mức lương hàng tháng là tám ngàn tệ lại là một thần y chứ?
Chung Đào không thể tin được.
Anh ta thậm chí còn sợ hãi rằng một khi chuyện này được xác nhận, anh ta biết giấu mặt vào đâu chứ.
Một người bạn cùng lớp không nhịn được hỏi: "Chung Đào, cho tôi biết số điện thoại mà cậu đã gọi đi."
"Uh, số điện thoại là 152..."
Sau khi đọc xong, Đinh Mộng Nghiên là người đầu tiên phản ứng và buột miệng: "Đó không phải là số điện thoại của Giang Sách sao?"
Quả nhiên!
Một lần nữa, cả phòng lại xôn xao.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trộm nhìn về phía Giang Sách một cách sùng bái: "Giang Sách, lẽ nào anh là một thần y sao?"
Giang Sách xua tay: "Tôi mới học y thuật từ ông cụ Tân vài ngày thôi, làm sao có thể được coi là thần y chứ?"
"Ôi, Giang thần y khách sáo quá!"
"Thì ra Giang Sách chính là Giang Thần Y, thảo nào có thể quen biết đầu bếp Long Thành Viên."
"Giang thần y, anh đúng là biết giấu nghề.
Anh có năng lực như vậy, tại sao lại nói anh là nhân viên bình thường thu nhập hàng tháng tám ngàn tệ chứ?"
Giang Sách nhún vai: "Công việc của tôi đúng là một nhân viên bình thường với mức lương hàng tháng là tám ngàn tệ.
Chỉ là, lúc rảnh rỗi tôi học y thuật ở y quán.
Tôi không phải là nhân viên của y quán, cũng không được trả tiền lương, nên không nói thôi."
Mọi người đều giơ ngón tay cái lên.
"Uầy, thật không thể tin được, học y nghiệp dư mà cũng có thể trở thành thần y, đúng là thiên tài."
"Tôi nói mà, trai tài gái sắc.
Làm sao một hoa hậu giảng đường như Mộng Nghiên lại có thể kết hôn với một nhân viên bình thường được? Hóa ra là Giang thần y giấu nghề, không theo đuổi hư danh, đúng là một tấm gương tốt cho tôi học theo.”
Đám người này vừa rồi khinh thường Giang Sách, nhưng hiện tại từng lời nói ra đều ngọt như mật.
Gió chiều nào xoay chiều ấy chính là nói mấy người này.
Ở bên kia bàn, Chung Đào giận dữ giậm chân.
Vốn dĩ anh ta muốn thể hiện, để mọi người tôn sùng mình, đồng thời sử dụng “thần y” để tiếp thêm sức mạnh cho bản thân.
Kết quả chẳng được lợi gì, ngược lại còn ca tụng Giang Sách lên trời, Giang Sách trở thành người đàn ông hoàn hảo trong tâm trí mọi người.
Thật trớ trêu!
Đương nhiên, Đinh Mộng Nghiên lúc nãy đang hờn dỗi cũng không có ý định bỏ qua cơ hội này, cô liếc nhìn Chung Đào và có chút đùa cợt nói: “Chung Đào, không phải cậu nói cậu và thần y là bạn tốt à? Thật kỳ lạ, tại sao tôi không nhớ cậu và chồng tôi là bạn tốt của nhau nhỉ?"
Mồ hôi túa ra trên trán Chung Đào.
Anh ta cúi đầu xấu hổ, muốn đào một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, tưởng rằng khoe khoang thì không ai biết, ai ngờ lại bị vạch trần ngay tại chỗ.
Nhục nhã mất mặt quá!
Những người trong bàn đều liếc nhìn anh ta một cách khinh thường.
Chung Đào xấu hổ không chịu nổi, thở phì phò nâng ly trước mặt lên uống cạn.
Giang Sách thản nhiên nói: “Lớp trưởng Chung, tôi thấy sắc mặt cậu yếu ớt, lại đang tức giận, không nên uống rượu, càng không thể uống nhanh như vậy được, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Chung Đào trừng mắt nhìn anh: "Hừ, ông đây uống rượu suốt, chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh đúng là đồ bịp bợm, học y thuật được hai ngày thì nghĩ mình giỏi lắm sao? Còn thần y nữa chứ, tôi thấy là lang băm mới đúng."
"Không cho tôi uống à? Ông đây muốn uống, anh có thể làm gì tôi chứ?"
Anh ta cũng rất tức giận, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ rót đầy ly rượu, uống liên tục.
Rượu vừa xuống bụng, Chung Đào đã cảm thấy váng đầu, ngay sau đó, hai dòng máu đỏ tươi từ lỗ mũi chảy ra, cả người gục xuống bàn..