Sáng sớm hôm sau.
Từng chiếc Lincoln màu đen thẫm ngừng trước cửa khách sạn quốc tế Lộc Hải, hơn một trăm người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe, ai cũng cắt đầu đinh, trên người mỗi người đều tỏa ra sát khí nồng nặc.
Dẫn đầu là bốn người.
Lần lượt là Kim Ngưu, Thiên Bình, Nhân Mã và Cự Giải thuộc mười hai cung Hoàng Đạo.
Đoàn người tách ra, Giang Sách từ tốn đi ra ngoài rồi ngẩng đầu lên nhìn tên khách sạn, sau đó dẫn người đi vào trong.
Một đám người oai nghiêm đi vào đại sảnh khách sạn.
Ngược lại trong khách sạn chẳng có một bóng người.
Như thể đại sảnh khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có một bóng người để chào đón sự xuất hiện của đám người Giang Sách.
Rõ ràng đây là một âm mưu đã được tính toán sẵn.
Nói cách khác đây là một ‘dương mưu.”
Ai cũng siết chặt nắm đấm, chuẩn bị đón tiếp một trận chiến tàn khốc, bọn họ đều tin chắc rằng đối phương đã sớm dự đoán tính nghiêm trọng trong chuyện này, nên đã chuẩn bị rất nhiều người mai phục tại đây.
Ai dè lại là...
Một cô gái trông có vẻ cực kỳ nhát gan cầm một lá thư chạy ra ngoài, run rẩy đi tới trước mặt Giang Sách.
Cả người cô ta run rẩy đưa lá thư cho anh.
“Thư, thư của anh này.”
Hả?
Mọi người đều sửng sốt.
Lá thư đầu tiên của đối phương bảo Giang Sách đi tới đây, chẳng lẽ không phải là mai phục sẵn người ở đây rồi đợi Giang Sách tự chui vào lưới ư?
Sao còn đưa lá thư thứ hai làm gì?
Bây giờ Giang Sách mới khẳng định suy nghĩ trong lòng, kẻ địch lần này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với người mà anh gặp lúc trước.
Doanh nghiệp Thiên Đỉnh còn có người tài giỏi ư?
Anh vươn tay nhận lấy lá thư, sau khi mở ra, bên trên vẫn viết một hàng chữ: Một mình đi ra sau khách sạn, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe cho anh rồi.
“Ha ha.”
Xem ra đối phương đã sớm tiến hành điều tra Giang Sách rồi, biết dưới trướng của Giang Sách nắm giữ rất nhiều người tài giỏi, nếu tấn công trực diện e rằng sẽ khó mà giành được chiến thắng, nên mới bảo một mình Giang Sách rời đi.
Giang Sách mà sợ bọn họ ư?
Nực cười.
Anh ném lá thư đi rồi bảo mọi người đứng đây chờ mệnh lệnh, sau đó một mình đi ra cửa sau khách sạn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng chẳng hề bắt mắt đang đậu ở cửa.
Anh mở cửa ra rồi ngồi lên xe rời đi.
Đúng lúc này, trong căn phòng nhỏ ở một nơi thần bí, Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn đang ngồi trên sofa nhìn Tôn Tại Ngôn bố trí mọi chuyện.
Dựa theo suy nghĩ của họ, hôm nay phải tiến hành mai phục ở khách sạn, hốt hết mẻ lưới Giang Sách và người mà anh dẫn tới.
Nhưng không hiểu tại sao Tôn Tại Ngôn còn muốn hành động thêm là dẫn Giang Sách rời đi.
“Chú em, tôi hơi khó hiểu chú đang làm gì thế?”
Tôn Tại Ngôn cười khẩy: “Tất nhiên tên óc heo như anh sẽ không hiểu rồi.”
Tôn Vĩnh Trinh suýt nổi điên, cũng may được Tây Môn Tuấn giữ lại.
Tôn Tại Ngôn nói: “Anh hãy mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rõ đám người mà Giang Sách dẫn tới đi, ai cũng tràn đầy sát khí, ánh mắt tràn ngập vẻ chiến đấu, không hề có một tên gà mờ. Với cái đám vô tích sự đó của anh, cho dù nhân số gấp hai ba lần cũng không đánh lại người ta.”
“Hơn nữa vì ngôi mộ của em trai bị người khác đào lên nên trong lòng Giang Sách đã tích tụ một bụng lửa giận, bây giờ đang là lúc lửa giận bùng cháy nhất. Nếu lúc này giao chiến chính diện với anh ta thì anh sẽ bị lửa giận của anh ta nuốt chửng không còn mảnh xương mà thôi.”
“Anh có biết thế nào là ‘tránh mũi nhọn’ không?”
“Điều tôi muốn chính là Giang Sách nổi giận đùng đùng đi tới nhưng lại vồ hụt, một bụng lửa giận nhưng lại đụng phải một chậu nước lạnh.”
Tôn Tại Ngôn tính toán cực kỳ thâm sâu.
Có anh ta đứng phía sau điều khiển thì Giang Sách gặp nguy hiểm rồi.
Bên này.
Chiếc xe mà Giang Sách đang ngồi nhanh chóng ngừng lại, tài xế thả Giang Sách ở đầu con hẻm cổ xưa.
Đầu con hẻm có hai đứa trẻ trông chỉ mới bảy tám tuổi tiến hành kiểm tra khắp người Giang Sách, tịch thu toàn bộ vật dụng như điện thoại của anh, không cho anh mang vào trong.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Giang Sách đi vào con hẻm.
Dọc đường anh đi theo chỉ thị, cuối cùng đi tới trước cửa một căn nhà nhỏ.
Có lẽ đây là nơi mà kẻ địch ẩn thân đúng không?
Chọn một nơi như này để gặp mặt, chỉ cần kẻ địch mai phục sẵn sàng thì có thể dễ dàng giải quyết triệt để người bình thường, đồng thời sẽ không khiến bất kỳ ai hoài nghi.
Nhưng liệu Giang Sách có dễ dàng bị giải quyết triệt để như thế không?
Anh hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào.
Anh vốn tưởng rằng sẽ có dao bầu, côn sắt ập tới, nếu không thì trong nhà cũng có mười mấy tên cao to lực lưỡng.
Ai dè...
Trong nhà chỉ có một bà lão hơn bảy mươi tuổi đang đan áo len.
Giang Sách nhíu mày, bọn họ đang làm gì vậy?
Vồ hụt hai lần liên tiếp khiến anh rất khó chịu, trong lòng vừa sốt sắng vừa tức như muốn phát nổ.
Bà lão ngừng hành động trong tay lại rồi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh, từ tốn nói: “Cậu hãy đi ra cửa sau sẽ có người đón cậu.”
Giang Sách dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, một chiếc xe ba gác chạy bằng điện đang đậu ở cửa.
Đối phương sắp xếp rất thú vị.
Giang Sách kiềm chế tâm trạng nóng nảy leo lên xe ba gác rời khỏi đây.
Lúc này trong căn phòng nhỏ tối tăm.
Tôn Vĩnh Trinh vò đầu bứt tóc nói: “Chú em, chú lại làm gì thế? Một nơi mai phục tốt như vậy, chú xếp thẳng mấy người giết chết anh ta chẳng phải tốt hơn à? Còn bày thêm trò như vậy không thấy phiền sao?”
Tôn Tại Ngôn lườm hắn ta.
“Cái đầu heo của anh chỉ biết mai phục mai phục.”
“Tôi đã điều tra thực lực của Giang Sách rồi, anh ta không dễ giải quyết triệt để như vậy, hơn nữa thuộc hạ của anh ta có thể dựa theo định vị trong điện thoại tìm đến đầu con hẻm, rồi dễ dàng tập hợp lại diệt gọn đám người mai phục.”
Tôn Tại Ngôn tiếp tục nhìn về phía màn hình rồi cười khẩy: “Với lại có một câu nói ‘đánh một tiếng trống làm tăng dũng khí, đánh tiếng thứ hai tinh thần suy giảm, đánh tiếng thứ ba dũng khí hao tận’. Lần đầu tiên Giang Sách tới khách sạn với khí thế hùng hổ nhưng lại vồ hụt, bị tạt một gáo nước lạnh. Lần thứ hai là một mình đi tới căn nhà nhỏ, trong lòng dâng lên dục vọng chiến đấu nhưng lại bị vồ hụt lần nữa.”
“Dục vọng chiến đấu của con người có hạn, vồ hụt mấy lần liên tiếp sẽ không ngừng tăng lửa giận, khiến anh ta mất bình tĩnh và phán đoán.”
“Bây giờ trong lòng Giang Sách chỉ còn vẻ nôn nóng.”
“Đánh tiếng thứ hai tinh thần suy giảm, đánh tiếng thứ ba dũng khí hao tận. Vồ hụt hai ba lần liên tiếp đã “hao mòn” Giang Sách. Cộng thêm toàn bộ thiết bị định vị trên người anh ta đã bị tịch thu, bây giờ anh ta đã là cá trong chậu có thể giết chết bất cứ lúc nào.”
Tôn Vĩnh Trinh không còn cảm giác gì nữa, luôn cảm thấy hình như Tôn Tại Ngôn đang nói hươu nói vượn.
Nhưng Tây Môn Tuấn ở bên cạnh lại nghe đến mức lạnh sống lưng.
Nếu đổi thành anh ta điều khiển bố cục thì cùng lắm sẽ ra tay ở lần thứ hai, anh ta có thể tưởng tượng được kết quả, chắc chắn sẽ bị Giang Sách giết ngược lại lần nữa.
Đây cũng là nguyên do Tây Môn Tuấn luôn thua Giang Sách.
Hãy nhìn Tôn Tại Ngôn mà xem.
Rõ ràng đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thể bình tĩnh phán đoán, giải quyết hết ‘chỗ trở mình’ từ cơ thể đến tâm lý của đối phương rồi mới tiến hành chèn ép đối phương.
E rằng bây giờ Giang Sách đã sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc đã sớm không còn rõ ràng nữa.
Đúng như những gì Tôn Tại Ngôn đã nói.
Có thể giết chết Giang Sách bất cứ lúc nào.
Trong lòng Tây Môn Tuấn thầm bội phục, bàn về mưu kế tâm cơ, quả thật Tôn Tại Ngôn cực kỳ lợi hại.
Ting...
Đèn đỏ trên màn hình bỗng phát sáng rồi cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Tôn Tại Ngôn cũng không quay đầu lại nói: “Con mồi cắn câu rồi, Tây Môn, anh có thể đi thu lưới được rồi.”