“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hung hăng đóng lại.
Địch Anh kinh hoảng nhìn sắc mặt đỏ ửng của Quý Kiêu Nghiêu, anh lại uống say.
Kết hôn ba năm, ngày này hàng năm anh sẽ uống say mèm, bởi vì… Ngày này là ngày giỗ của Thẩm Mạn Mạn.
Cô không dằn được mà thở dài rồi cẩn thận đi lên trước, bởi vì cảm giác uống say không dễ chịu mà Quý Kiêu Nghiêu rất coi trọng sạch sẽ nên cô muốn đi đến giúp anh thay quần áo.
Tay cô vừa mới chạm vào quần áo của Quý Kiêu Nghiêu đã bất ngờ bị anh siết chặt cổ áo: “Địch Anh, đồ khốn kiếp, tại sao người chết không phải là cô!”
Địch Anh cúi gằm mặt, giấu trong đáy mắt là vẻ khổ sở, cô trở tay vịn cánh tay của anh: “Anh say rồi, tôi đỡ anh trở về phòng.”
Nhưng không ngờ bị anh đẩy mạnh một cái.
“Cút đi!”
“A…”
Địch Anh không hề phòng bị, gáy đâm sầm vào vách tường, tầm mắt tối đen trượt ngồi xuống sàn.
Đáy mắt của Quý Kiêu Nghiêu không một chút nhu tình: “Địch Anh, đau không? Là do cô tự tìm!”
“Quý Kiêu Nghiêu, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà anh đối xử với tôi như thế chứ!”
“Cô còn dám hỏi tôi? Rõ ràng cô biết tôi sẽ kết hôn với Mạn Mạn! Cô là bạn thân nhất của Mạn Mạn, miệng luôn vờ vịt nói chúc phúc chúng tôi nhưng sau lưng đã làm cái gì? Chính cô bức tử Mạn Mạn và đứa bé!”
Dù anh có tin hay không thì cô vẫn như cũ ngẩng đầu giải thích: “Không phải tôi…”
Vốn dĩ cô không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà Quý Kiêu Nghiêu khăng khăng cho rằng cái chết của Thẩm Mạn Mạn có liên quan tới cô, rõ ràng cô không làm gì cả!
“Không phải?” Quý Kiêu Nghiêu cười lạnh, thẳng tay lôi Địch Anh lên, kéo cô xềnh xệch ra ngoài cửa.
Bên ngoài sắc trời u ám, mưa to gió lớn.
Quý Kiêu Nghiêu xô Địch Anh ra ngoài cửa sắt: “Tôi thấy cô còn chưa tỉnh táo! Chi bằng cô cố gắng tỉnh táo trong trận mưa này đi!”
Nói xong, anh mặt không đổi sắc xoay người, chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng quyết tuyệt.
Địch Anh không thể tin nhìn bóng lưng của anh, sau khi kịp thời phản ứng thì hai tay liên tiếp đập cửa: “Quý Kiêu Nghiêu, anh không thể đối xử với tôi như thế! Anh cho tôi vào trong, cho tôi vào trong đi!”
Không trung truyền đến một tiếng vang thật lớn, một tia chớp xẹt qua chân trời, bầu trời như bị cắt ngang, mưa càng lúc càng lớn, không hề có ý định dừng lại.
Chiếc váy trắng của Địch Anh đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp từ lâu, mái tóc sũng nước dính chặt trên gương mặt trông vô cùng nhếch nhác.
Sau gáy càng lúc càng đau đớn, cô không chịu nổi vòng tay sờ lên thì cảm nhận được một mảng sền sệt ấm nóng.
Nhìn thấy máu đỏ trên đầu ngón tay, nước mắt mà cô gắng nén cuối cùng trào ra như thác.
Cô nhớ lại năm cô năm tuổi, lúc bố Địch Thanh là cảnh sát đang làm nhiệm vụ trong rừng bị người xấu sát hại, sau khi tang lễ kết thúc thì chiến hữu của bố là ông Quý dẫn cô về nhà họ Quý.
Cô cùng Quý Kiêu Nghiêu lớn lên bên nhau, rồi không biết từ lúc nào cô thích người anh trên danh nghĩa này, sống như một cái bóng của Quý Kiêu Nghiêu.
Sau đó, với sự bằng lòng của lão Quý mà cô được gả cho Quý Kiêu Nghiêu như cô hằng mơ.
Nhưng Quý Kiêu Nghiêu vĩnh viễn không yêu cô, bởi vì ngăn giữa bọn họ là một Thẩm Mạn Mạn!
Nỗi đau lan dần trong lòng Địch Anh, khuôn mặt gầy gò chỉ bằng một bàn tay bệch trắng như tờ giấy, hai mắt trống rỗng nhìn về cửa sổ lầu hai.
Nước mắt hòa nước mưa lăn dài trên mặt, vết máu đỏ trên tay đã bị nước mưa rửa trôi.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Địch Anh ngất đi, cửa phòng mở ra, người đàn ông đứng đó hờ hững nhìn một lúc lâu mới cất bước đi tới…