Cô cúi đầu cả nửa ngày cũng không nói câu nào, làm thế nào cũng không nói ra được câu nói đó.
Cũng sợ trong lòng Thích Vi Lam sẽ còn thất vọng về cô hơn, cũng sẽ không để ý đến mình nữa, một lúc lâu sau mới cố nở nụ cười lấy lòng.
“Đừng giận nữa, sau này mình mời cậu ăn cơm được không?”
Thích Vi Lam hoàn toàn bị Địch Anh đánh bại không muốn nói thêm điều gì nữa, hết cách nói, “Bỏ đi, coi như mình phục cậu rồi.”
Cuối cùng chỉ nhắc nhở cô, “Cậu là chưa đến sông Hoàng Hà chưa chết tâm, sớm muộn cũng có ngày bị Quý Hiêu Nghiêu ngược đến xương cốt cũng không còn, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.”
Địch Anh cũng biết.
Trong tâm trí cũng vô số lần có suy nghĩ muốn từ bỏ, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn còn hôm chút hi vọng còn sót lại, làm không được sẽ không dễ dàng gì buông tay.
Nói xong, Thích Vi Lam ép Địch Anh phải ăn thêm chút nữa, lúc về nhà lại nấu cho cô chút cháo đem tới bệnh viện, bồi dưỡng hai ngày thân thể của Địch Anh cũng hồi phục không ít, đúng lúc y tá tới kiểm tra phòng bệnh, Địch Anh vô tình hỏi về tình trạng của Quý Tăng Lâm.
Y tá vừa rút kim tiêm trên mu bàn tay Địch Anh vừa nói, “Ông Quý đã tỉnh lại rồi, bây giờ sức khỏe hồi phục cũng rất tốt.”
Địch Anh cũng nhẹ nhàng thở phào trong lòng, lau đi vết máu trên mu bàn tay, thay bộ quần áo khác rồi ra khỏi phòng bệnh, chầm chậm đi tới phòng bệnh của Quý Tăng Lâm.
…
Trên bàn uống nước cắm vài bông hoa huệ tươi, mùi hoa thoang thoảng làm mùi thuốc khử trùng khó ngửi trong phòng bệnh giảm đi một chút.
Lúc này, Sở Dung Bình mặc một bộ sườn xám màu trắng, dáng người thon thả, vòng eo mảnh mai đang mỉm cười nhẹ nhàng đứng bên cạnh giường bệnh.
Khi Quý Hiêu Nghiêu tiến vào nhìn thấy Sở Dung Bình trong phòng, thần sắc không có bất cứ thay đổi nào, nhưng sự ghê tởm nơi đáy mắt thì không chút che giấu.
Sở Dung Bình khi thấy Quý Hiêu Nghiêu ánh mắt cũng rất bình tĩnh, tia nhìn lạnh lẽo lóe lên trong mắt, sau đó bản thân vô cùng chủ động cười cười chào hỏi trước, “Hiêu Nghiêu, cậu tới rồi, đúng lúc tôi phải về lấy chút đồ, hai bố con nói chuyện đi, tôi không làm phiền hai người nữa.”
Quý Tăng Lâm hơi mở mắt cũng không nói chuyện, chỉ trầm trầm ừm một tiếng.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Quý Hiêu Nghiêu mới kéo ghế tùy tiện ngồi xuống.
Quý Tăng Lâm hai mắt không được tính là vẩn đục cũng không quá sáng rõ nhìn chằm chằm anh hỏi, “Sao là con đến? Địch Anh sao lại không có tới?”
Ông bị bệnh, y tá có nói Địch Anh tối đó đã tới thăm, nhưng mấy ngày nay lại không có nhìn thấy bóng dáng của con bé đâu cả.
Quý Hiêu Nghiêu vươn tay phẩy quần, khóe miệng đầy ý nhạo báng, mỉa mai, “Cha cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao? Rõ ràng biết con hoàn toàn không để tâm đến việc cô ta ở đâu đang làm gì, cần gì phải hỏi thêm câu đó?”
Vào ngày kết hôn, anh đưa người tới Cảnh Viên, từ đó về sau anh liền chuyển ra khỏi nơi đó, không hề chung sống cùng với Địch Anh.
Quý Tăng Lâm nghĩ đủ mọi cách để hai người bọn họ hòa hợp chung sống với nhau, nhưng anh không nguyện ý, Quý Tăng Lâm còn có thể có cách nào nữa đây?
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí có chút đông cứng lại, lạnh lẽo vô cùng.
Quý Tăng Lâm bình ổn tâm trạng nhìn anh.
Quý Hiêu Nghiêu là con trai độc nhất của ông và vợ trước Hà Hi, sau khi Hà Hi qua đời, ông bị ép liên hôn thương nghiệp với Sở gia, quan hệ giữa hai bố con họ liền rơi ở trạng thái đóng băng.
Sau khi ép anh kết hôn với Địch Anh, Quý Hiêu Nghiêu đối với ông lại càng lạnh lùng, xa cách, nói là bố con, có lúc còn giống người lạ hơn.
Địch Thanh Sơn từng cứu ông một mạng, sau đó coi Địch Anh như con gái ruột mà nuôi dưỡng, cũng biết rõ Địch Anh có tâm tư với Quý Hiêu Nghiêu, Địch Anh ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bất luận nói thế nào cũng rất ưu tú xứng đôi với Quý Hiêu Nghiêu, xứng làm vợ của anh, nhưng Quý Hiêu Nghiêu lại ý tốt nỗi khổ tâm của ông. Người anh cần là người phụ nữ có thể giúp đỡ anh, chứ không phải là người phụ nữ chỉ biết gây cản trở cho anh.