Vừa mới vào đến công ty thì đối mặt với các loại hội nghị.
Lúc Địch Anh làm xong đi ra đúng lúc gặp một đồng nghiệp nam tầm bốn mươi tuổi, mặc âu phục, một tay anh ta cầm bó hoa hồng, tay còn lại xách một cái hộp đựng thức ăn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Địch Anh mới nói: “Cô Địch, đây là đồ ông chủ dặn tôi mang tới đây.”
Trong nháy mắt cô liền hiểu người gửi tới là ai, khó xử lắc đầu: “Anh quay về nói với anh ấy không cần phải làm như thế này…”
Đối phương ý cười nhàn nhạt: “Cô Địch, chúng tôi chỉ làm theo lời căn dặn của ông chủ, ông chủ đã giao việc chúng tôi chỉ biết thực hiện, nếu cô có yêu cầu gì thì hãy đi nói với ông chủ, nếu không, ông chủ sẽ cảm thấy chúng tôi làm việc không đạt chỉ tiêu.”
Ngay lập tức vẻ mặt Địch Anh tràn đầy đau khổ.
Họ chỉ là những người làm công ăn lương, nếu làm không xong khi trở về báo cáo kết quả sẽ không tốt.
Bó hoa hồng to đùng kia chiếm gần hết bàn làm việc của cô, cô luôn là một người khiêm tốn chưa truyền ra bất cứ chuyện xấu gì, người đưa đồ vừa đi khỏi thì một đám các cô gái trẻ của Bộ phận thiết kế lập tức xúm vào hâm mộ: “Địch Anh, có người đang theo đuổi cô sao? Rốt cục là ai vậy? Là ai vậy?”
Cô cười ngượng ngùng, không dám đáp lại, nếu biết là Sở Tiếu Lai thì chắc chắn cô sẽ trở thành kẻ thù chung của các cô gái ở Bộ phận thiết kế. Trong đầu cô nghĩ là Bộ phận thiết kế X.S cách tầng cao nhất rất xa, chắc là Quý Kiêu Nghiêu sẽ không biết những chuyện này đâu.
Cô đang rầu rĩ nhìn bó hoa kia thì điện thoại bỗng vang lên, nhìn thấy ba chữ Sở Tiếu Lai bàn tay cô phát run, lập tức ngắt điện thoại.
Tin nhắn của Sở Tiếu Lai gửi đến: “Vẫn đang bận à? Có thích bó hoa đó không?”
Cuộc đời cô lần đầu tiên được người khác tặng hoa, chống tay lên cằm nhìn bó hoa kia lại cảm thấy khó giải quyết. Lúc Thích Vi Lam đến Bộ phận thiết kế, mọi người trong công ty đã không cảm thấy kinh ngạc, cầm bó hoa kia lên nhìn một chút: “Roseonly. Tình yêu dào dạt, 99 cành hoa đỏ cổ điển.”
Ánh mắt Địch Anh di chuyển từ bản thảo thiết kế đến khuôn mặt Thích Vi Lam, Thích Vi Lam chống cằm cúi người xích lại gần nhìn Địch Anh, cười đắc ý: “Nhìn Sở Tiếu Lai lạnh lùng như vậy hóa ra cũng biết dỗ dành cô gái vui vẻ, cậu có biết ý nghĩa của nhãn hiệu Roseonly không?”
“Không có hứng thú biết.”
Thích Vi Lam chép miệng: “Cậu càng không muốn nghe, mình càng muốn nói cho cậu biết, cả đời chỉ thích một người, nỗi lòng của Sở Tiếu Lai cậu vẫn không rõ? Anh ấy muốn ràng buộc cậu.”
Cách đây vài năm cô luôn nghiêm túc cắm đầu vào việc học, cô vội vàng muốn làm mình trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn, những món đồ của các cô gái trẻ cô hoàn toàn không biết gì cả.
Thích Vi Lam vừa quán sát vẻ mặt ngạc nhiên của cô, vừa mở hộp cơm ra, ngay lập tức thức ăn bên trong tỏa ra mùi thơm tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Địch Anh không có hứng thú ăn uống lắm, thế nhưng cũng bị mùi thơm này thu hút.
Thích Vi Lam lấy đũa ra đưa cho cô, múc canh cho cô, rồi mới nói: “Một mối tình cũng giống như bát canh này, lửa nhỏ hầm chậm, dù sao cũng phải có người dùng cả tấm lòng vì cậu chuẩn bị thì mới có thể được nấu chín. Cậu suy nghĩ một chút xem, chờ đến khi cậu già, có một người ấm áp yêu thương ở bên cạnh cậu, tóc bạc trắng vẫn có thể nắm tay cậu cùng cậu vượt qua quãng đời còn lại, có phải rất tốt hay không? Sẽ không phải cô đơn một mình, nếu như vậy thì tuổi già sẽ không phải rất đáng thương sao?”
Lời nói của cô ấy đơn giản nhưng trong nháy mắt lập tức đánh trúng vào nỗi lòng sâu thẳm của Địch Anh.
Hình ảnh như vậy cô không chỉ tưởng tượng một lần, nhưng mà người kia chỉ có để lại cho mình một bóng lưng kiêu ngạo.
Thích Vi Lam là Giám đốc Bộ phận quan hệ công chúng, công việc trong công ty rất bận rộn, căn bản không có thời gian rảnh, ăn cơm xong vội đi ngay.
Địch Anh ngồi trước bàn làm việc ngẩn người, đúng lúc này điện thoại của cô để trên bàn vang lên, Trợ lý Cao Hoan của Quý Hiêu Nghiêu gọi điện thoại tới, trong lòng Địch Anh vô thức giật mình, sau một giây lập tức nhận điện thoại.
“Trợ lý Cao.”
Cao Hoan biết rõ quan hệ của họ, anh ta đi theo người kia đã lâu tính tình cũng học được của nhau đầy đủ: “Cô Địch, Tổng giám đốc Quý mời cô đi lên.”