• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có chuyện gì không?”

Hình như là lần đầu tiên Quý Hiêu Nghiêu bảo Cao Hoan gọi cô đi lên, Quý Hiêu Nghiêu chỉ ước gạt bỏ được mình ra khỏi thế giới của anh, mấy năm qua chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào cho cô.

Từ ngày gặp nhau tại bệnh viện đến giờ bọn họ chưa từng gặp lại, hầu như phần lớn thời gian giống như người xa lạ.

Giọng điệu Cao Hoan vẫn công thức như vậy: “Cô Địch, tôi không phải Tổng giám đốc Quý.”

Nói xong anh ta cúp điện thoại.

Địch Anh cất kỹ công việc trong tay rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, ấn thang máy đi đến tầng cao nhất, trợ lý ở ngoài cửa đưa cô vào.

Mặc dù cô tới đây mấy năm, nhưng tầng cao nhất của Quý thị cô cũng không quen thuộc.

Khu vực làm việc của trợ lý và thư ký đều ở cùng một tầng, mà văn phòng của Quý Hiêu Nghiêu thì lại cần bước lên bậc cao hơn mới đến.

Cô vừa đi đến trước cửa, chuẩn bị gõ thì cánh cửa lớn màu đen trước mặt tự động mở ra, Địch Anh sắp xếp tốt suy nghĩ rồi nhấc chân đi vào, Quý Hiêu Nghiêu ngồi trên cái ghế màu đen lớn, cúi đầu xem tài liệu trong tay.

Hội nghị tổng kết mỗi năm một lần của Quý thị sắp diễn ra, văn bản tài liệu của các chi nhánh công ty nộp lên nhiều vô số, trợ lý sẽ kiểm tra trước và loại bỏ một số tài liệu, nhưng hàng năm đều xuất hiện một số vấn đề quan trọng trong nội bộ công ty, Quý Hiêu Nghiêu càng xem lông mày nhíu lại càng sâu.

Địch Anh đợi đã lâu sau đó mới mở miệng gọi: “Tổng giám đốc Quý, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Nghe vậy Quý Hiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, đúng lúc điện thoại di động bên tay anh vang lên, Quý Hiêu Nghiêu quay đầu nói: “Đi giúp tôi pha một tách cà phê.”

Địch Anh nhìn thấy tàn thuốc trong cái gạt tàn, rồi nhìn sắc mặt không được tốt của anh, không nhịn được bước chân đi đến phòng giải khát ở lầu dưới, pha một tách cà phê theo sở thích của Quý Hiêu Nghiêu.

Sau khi bước chân vào nhà họ Quý, chú Quý đã nói với cô mọi thứ về Quý Hiêu Nghiêu, cho nên cô hiểu Quý Hiêu Nghiêu còn nhiều hơn so với hiểu bản thân mình.

Quý Hiêu Nghiêu thích văn hóa nước Pháp, thích uống cà phê Ou Lei của Pháp, cô đã vô số lần học cách pha chế theo sở thích của anh. Sau đó cô quen biết Thẩm Mạn Mạn ở trường, bọn họ trở thành bạn tâm giao, kiểu gì cũng sẽ chia sẻ những tâm tư nỗi lòng của các cô gái trẻ với nhau.

Cô cũng nói với Thẩm Mạn Mạn mọi thứ liên quan đến anh, rõ ràng Quý Hiêu Nghiêu đã từng không để ý đến cô ta một chút nào, cho đến một ngày bọn họ ở bên nhau, cô đã rất khiếp sợ và nghi ngờ.

Địch Anh nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của anh, mặc dù cô thấy lo lắng, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng căn dặn khi đặt tách cà phê xuống trước mặt anh.

“Công việc có bận rộn cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”

Màu trắng sữa nổi bồng bềnh bên trên cùng, hương vị hỗn hợp mùi sữa và cà phê tung bay ở chóp mũi.

Trong đầu Quý Hiêu Nghiêu chợt nhớ tới Thẩm Mạn Mạn, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất ít nói, đồng thời lại rất hiểu anh, anh không phải là một người ồn ào, mà tính cách Địch Anh lại quá trầm, đối với việc hôn nhân trong nhà sắp xếp kia bản năng của anh thấy rất phản cảm. Cho đến ngày đó anh chú ý tới Thẩm Mạn Mạn, nên tiện dịp ngầm thừa nhận giữ Thẩm Mạn Mạn ở bên người.

Mà mỗi lần Thẩm Mạn Mạn tới cũng sẽ cười nói lời tương tự: “Hiêu Nghiêu, cho dù anh là người nối nghiệp của nhà họ Quý thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

Anh rất muốn quên sự kiện ba năm trước đây, nhưng mỗi khi nhìn thấy Địch Anh lại sẽ nhớ tới đứa bé chưa kịp ra đời và Thẩm Mạn Mạn phát điên tự sát kia.

Quý Hiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, đáy mắt tràn ngập thù hận, nhìn đôi mắt trong trẻo sáng rạng rỡ của Địch Anh, sự khinh bỉ trong lòng càng sâu, cô đang chờ mong cái gì?

Sau một giây Quý Hiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng rồi đưa tay hất cà phê vào người cô.

Tay bóp chặt cằm cô, đẩy cô ngã trên mặt đất. Địch Anh đi giày cao gót nặng nề ngã xuống đất, mắt cá chân đau giống như không phải của mình.

Lời nói của Quý Hiêu Nghiêu lạnh nhạt: “Cô đang quan tâm tôi? Địch Anh, cô cho rằng tôi bảo cô tới đây, thì cô sẽ có cơ hội thay đổi gì à? Cô muốn thay thế Thẩm Mạn Mạn chiếm giữ vị trí bên cạnh tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK