Cô xoay người chạy ra bên ngoài.
Quý Hiêu Nghiêu chỉ nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của cô, cửa bị đóng lại một cách mạnh mẽ, phòng bệnh liền trở về trạng thái yên tĩnh như lúc ban đầu.
Anh nghĩ tới ánh mắt của Địch Anh ngấm ngầm chịu đựng không khóc khi nãy, đột nhiên trong lòng có một chút hoảng loạn chợt lướt qua. Nghĩ đến trợ lý nói với anh chuyện Địch Anh ngất xỉu, anh liền định chạy đến để hỏi.
Vừa mới đi tới trước cửa thì nhìn thấy cô mặc trên người một thân váy trắng ngồi ở trên ghế, bỗng nhiên, hình ảnh Thẩm Mạn Mạn mặc một bộ vải sa trắng nhảy từ trên cầu xuống đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
Địch Anh bây giờ vẫn còn sống, nếu anh tha lỗi cho cô ta, ai sẽ tính sổ cho cái chết của Thẩm Mạn Mạn và đứa con đây?
Quý Hiêu Nghiêu đứng nhìn bóng lưng Địch Anh ở phía xa, xoay người bước vào phòng làm việc của bác sĩ.
Địch Anh nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn ấy, trong kí ức, dường như thứ mà anh để lại cho cô, chỉ có bóng lưng lạnh lùng kiêu ngạo đầy vẻ quyết đoán mà thôi.
Cho dù anh có tổn thương cô ra sao, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình chỉ cần nhẫn nhịn chút thì sẽ có thể kiên trì tiếp, nhưng bây giờ cô cảm thấy, hình như bản thân sắp không thể kiên trì tiếp được nữa.
Cô hít hít cái mũi rồi xoay người đi vào trong phòng bệnh, Thích Vi Lam lo lắng cho vết thương của cô, cũng không có đi công ty mà trực tiếp đến thẳng bệnh viện.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô liền hỏi: “Tiểu Anh, cậu không sao chứ?”
Cô cười: “Mình không sao, vẫn còn tốt.”
Nụ cười chứa biết bao cay đắng, ánh sáng nơi đáy mắt có chút ảm đạm, ở đây suy nghĩ lâu như vậy, trong đầu của cô bây giờ vẫn còn rất loạn, vẫn như cũ không dám bước ra khỏi ngưỡng cửa, đưa ra bất cứ quyết định gì.
“Được rồi, ở trước mặt mình đừng có giả vờ nữa.”
Bản thân vốn là người bệnh, còn phải chăm sóc người bệnh cả một đêm, sao có thể không có chuyện gì được, Thích Vi Lam nói xong liền đung đưa bát cháo trắng trong tay, miệng chứa đầy ý cười sâu sắc: “Đây là Sở Tiếu Lai bảo mình chuẩn bị cho cậu, anh ta bảo cậu sốt cao cả một đêm lại không có ăn gì, bảo mình nhìn cậu ăn cho hết rồi mới được quay về ngủ.”
Cô mới sáng sớm thì nhận được cú điện thoại lạ do Sở Tiếu Lai gọi đến khiến cô giật cả mình, nhiều lần sau khi xác định chính là anh ta thì ngựa không dừng vó cấp tốc mà chạy qua đây.
Thích Vi Lam đẩy cô ngồi trên ghế sofa, cái bụng trống không của Địch Anh cũng thật sự đói rồi.
Phần cháo trắng mà cô ấy mua ăn kèm với một ít rau nhìn thôi là hấp dẫn người khác muốn ăn, khi Địch Anh cúi đầu ăn cháo, Thích Vi Lam lại gần với vẻ mặt tò mò, dùng ngón tay chỉ vào mắt mình: “Địch Anh, hôm qua lúc cậu bị ngất xỉu, Sở Tiếu Lai liền ôm cậu chạy đi, hai mắt của mình đều thấy được, anh ta chính là người anh mà cậu thường hay nhắc đến ở trước mặt mình phải không? ”
Địch Anh gật đầu.
Thích Vi Lam cười hi hi một cách mờ ám, tay đặt trên bả vai của cô: “Người ta chăm sóc cậu cực khổ như vậy. lại còn ở trong bệnh viện ở cùng cậu hơn nửa đêm, quả là một người đàn ông tốt, Địch Anh, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm động nào sao?”
Thích Vi Lam tiến vào ngành quan hệ xã hội của Qúy Thị đã lâu, trước kia thường hay lăn lộn trong đám đàn ông, đối với đàn ông cô ấy sớm đã hiểu rõ về họ.
Sở Tiếu Lai rất quan tâm đối với chuyện của Địch Anh.
Sự tranh đấu nội bộ giữa nhà họ Sở và nhà họ Quý vốn chẳng phải là bí mật gì, cô không nhiều chuyện, thân phận của Sở Tiếu Lai nổi bật, cho nên hắn gián tiếp nhờ vả cô chăm sóc cho Địch Anh, vậy thì chứng mình được, địa vị của Địch Anh ở trong lòng anh ta không hề tầm thường.
Chí ít cũng là người rất quan trọng.
Nghe được những lời hùng hồn đầy mạnh mẽ của Thích Vi Lam, cô xém chút làm chính mình bị nghẹn, trừng mắt xong vội vàng đáp: “Nói lung tung gì đấy? Anh ấy đã kết hôn rồi, hơn nữa quan hệ giữa Sở Tiếu Lai và mình là bạn tốt của nhau, anh ấy chỉ là đơn thuần quan tâm mình mà thôi…..”
“Quan tâm đơn thuần sao? Hửm…..”