Y tá không vui càu nhàu vài câu, nghĩ đến những vết thương nặng trên người Địch Anh, rồi nhìn người mặc tây trang giày da phẳng phiu gọn gàng, bộ dạng đàng hoàng chín chắn trước mặt, ai mà biết lại là người có khuynh hướng bạo lực chứ?
Cô đưa tờ đơn cho Quý Hiêu Nghiêu bảo anh mau chóng đi thanh toán viện phí.
Quý Hiêu Nghiêu chịu đựng ánh mắt của cô y tá dành cho mình vội vàng đi xử lý thủ tục, khi vào phòng bệnh lần nữa, Địch Anh vẫn chưa tỉnh, chất lỏng trong ống truyền đang từ từ nhỏ xuống.
Lúc Địch Anh vừa đến Quý gia, anh không hề ghét cô, sau đó anh bị chuyện của Thẩm Mạn Mạn từ từ tác động đến, rồi anh với Địch Anh trở thành kẻ thù như lửa với nước, gay gắt vô cùng.
Anh giày vò cô ba năm, nhìn thấy bộ dạng cô giây phút này mình đầy thương tích khiến tận sâu trong trái tim anh có chút không chịu nổi, nhưng khi trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh đứa con bé bỏng đã chết đi của anh và Mạn Mạn, trong đôi mắt sâu thẳm của Quý Hiêu Nghiêu lại hiện lên một tia sắc lạnh, đáy mắt tràn ngập sự hận thù đang đan xen, kêu gào.
Anh nên hận cô.
Chứ không phải là xuất hiện sự đồng cảm.
Anh đưa cô tới bệnh viện đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, vì sao còn phải đau lòng? Quý Hiêu Nghiêu nghĩ vậy liền đứng dậy rời đi.
….
Trong lúc hôn mê, Địch Anh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng khi từ từ tỉnh lại, chỉ thấy căn phòng màu trắng đầy lạnh lẽo, trong phòng trống vắng không có chút hơi người.
Không có người đó.
Nghĩ đến cảnh tượng trước lúc hôn mê, trái tim Địch Anh cứ nguội lạnh dần, ngón tay luôn siết chặt lấy tấm trải giường dưới người.
Cô bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ căn bản không cho cô cử động lung tung, Lý gia sẽ không cho người tới chăm sóc cô, mà cô làm cái gì cũng không tiện, đành phải gửi tin nhắn cho Thích Vi Lam.
Thích Vi Lam nhận được tin liền vội vã chạy đến, còn đóng gói cho cô chút thức ăn.
Địch Anh ăn một chút đã ăn không nổi nữa, liền để sang một bên.
Thích Vi Lam nhìn vết thương trên trán Địch Anh, dáng vẻ gầy gò chỉ còn da bọc xương của cô mà đáy mắt tràn đầy sự thương xót, “Cậu không phải đi với Quý Hiêu Nghiêu sao? Làm sao mà cả người đều bị thương nằm trong bệnh viện thế này? Quý Hiêu Nghiêu đâu rồi?”
Địch Anh bóp thìa, một lúc sau mới nói, “Mình không sao, mình chỉ là không cẩn thận ngã…”
Thích Vi Lam cười lạnh hai tiếng, lập tức hiểu ra điều gì đó, “Không cẩn thận bị ngã? Địch Anh, có quỷ mới tin lời cậu nói! Cậu ở bên cạnh Quý Hiêu Nghiêu, có lần nào là không bị thương khắp người?”
Cô hồi tưởng một chút.
Thích Vi Lam nói không sai.
Không phải kĩ năng diễn xuất của cô vụng về, mà là vì sự thực chính là như vậy.
“Cậu cứ tiếp tục nói tốt cho anh ta đi, anh ta chính là được cậu chiều hư đó!” Thích Vi Lam chống nạnh, “Lúc đi cậu vẫn còn rất tốt, bây giờ trên trán lại treo thứ đồ chơi lớn như vậy, Quý Hiêu Nghiêu thật sự coi cậu là làm bằng sắt sao?” Cô quay đầu cầm túi xách muốn đi, Địch Anh nhìn thấy bộ dạng giận dữ đùng đùng của cô liền hỏi, “Cậu đi đâu vậy?”
Thích Vi Lam ngữ khí không vui, “Tìm anh ta tính sổ.”
Dáng vẻ cô như muốn đi đánh nhau, Địch Anh vội vàng túm lấy áo cô nói, “Cậu đi tìm anh ấy có tác dụng gì? Chả lẽ lại đánh nhau tay không với anh ấy một trận? Người chịu thiệt cũng chỉ có cậu thôi.”
Thích Vi Lam nhìn bộ dạng Địch sốt sắng lo lắng nói lời dễ nghe là không muốn để cô chịu thiệt, thật ra vẫn là sợ Quý Hiêu Nghiêu bị làm khó, lo lắng làm anh ta tức giận, cô phẫn nộ gào lên “ Cậu nói xem cậu bị biến thành cái dáng vẻ thụ động gì thế này? Cái gì cũng không làm được, cứ để anh ta dằn vặt chết sao? Cậu rốt cuộc muốn nhẫn nhịn đến bao giờ? Định ở anh ta giày vò cậu cả đời này sao? Đích Anh cậu có chút tiền đồ đi được không? Lẽ nào sau khi rời khỏi anh ta thì cậu không thể sống tiếp được à?”