• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù thế nào, chỉ cần hai người bọn họ hiện tại vẫn chưa li hôn, đợi đến sau khi có con rồi, vì đứa trẻ, hai người cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi nhau nữa.

Quý gia có quy tắc của Quý gia.

Địch Anh đang bận rộn trong phòng bếp, Quý Tăng Lâm vừa xuất viện cơ thể còn phải bồi bổ thật tốt, cô cầm con gà đen cho vào trong nồi hầm, lại cho thêm một số nguyên liệu thuốc, thêm nước, mở lửa nhỏ hầm từ từ đun.

Có điều khoảng mười phút sau, trong nồi đã tỏa ra mùi thơm nức mũi, cô vặn nhỏ lửa rồi đứng ở một bên, đột nhiên cảm thấy thế giới nhỏ bé này mới đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Địch Anh vừa quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh màu đen trực tiếp đi về phía mình.

Địch Anh còn chưa kịp phản ứng gì trong giây lát đã cổ của cô người ta chế trụ, thân hình cao lớn của Quý Hiêu Nghiêu chặn ngay phía trước cô, dùng lực đè lên trên bàn nấu ăn.

Địch Anh hét lên sợ hãi, “Quý Hiêu Nghiêu, anh muốn làm gì?”

Bàn nấu ăn đằng sau có nước, Địch Anh bị anh ác liệt ấn lên đó khiến quần áo mỏng manh lập tức ướt đẫm.

Khắp ngươi Quý Hiêu Nghiêu đều tỏa ra nộ khí bừng bừng, cơ thể thon dài đè lên trước người cô.

Anh một tay giữ chặt lấy eo cô quay cô về đằng sau, rõ ràng cảm nhận được sau khi anh tiến gần về phía mình, Địch Anh chỉ cảm thấy hít thở khó nhọc.

Nhìn thấy bộ dạng thô bạo tàn nhẫn của Quý Hiêu Nghiêu, Địch Anh cảm thấy rất đáng sợ, bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch.

Cô cố gắng quay đầu lại, chống cự dữ dội, “Quý Hiêu Nghiêu, anh điên rồi sao? Buông tôi ra! Ở đây là phòng bếp, anh đừng có mà càn quấy!”

Cô đã nhắc tới vấn đề li hôn với Quý Hiêu Nghiêu rồi.

Thời gian một năm này cô không biết bọn họ rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng mà, ít nhất bây giờ cô chưa từng nghĩ sẽ phát sinh cái gì với Quý Hiêu Nghiêu, cũng không nguyện ý lần đầu tiên là ở một nơi không tốt đẹp như vậy!

Quý Hiêu Nghiêu nắm lấy cổ tay cô ép sang một bên, cả người lại ép về phía cô một chút, đôi mắt dữ tợn nhìn cô chằm chằm, nỗi sợ hãi lập tức quét qua cả người cô khiến cô run rẩy.

Quý Hiêu Nghiêu điên rồi sao?

Cô hét lên, lắc đầu, “Quý Hiêu Nghiêu, anh buông tôi ra! Anh không phải ghét tôi đến thế sao? Vậy thì đừng có đến gần tôi, cũng đừng chạm vào tôi, chúng ta giống như trước đây không được sao?!”

Cô nắm chặt tay chống lại anh, lại giơ tay đánh anh, đẩy anh ra, nhưng Quý Hiêu Nghiêu dường như vững chắc như một ngọn núi, cô căn bản không thể làm gì được anh.

Quý Hiêu Nghiêu nhìn bộ dạng giãy dụa phẫn nộ của cô lúc này chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng chay khắp người mình.

Trước đây là bởi vì không chạm vào phụ nữ, vậy nên cảm thấy chuyện này không quan trọng.

Nhưng bây giờ, Địch Anh càng phản kháng anh lại càng hận không được muốn chinh phục cô, khiến cô lập tức yên tĩnh lại, anh dùng một tay bóp lấy cằm cô bắt cô nhìn mình, “Địch Anh, diễn nhiều như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, kĩ năng diễn tốt như vậy nên đi làm diễn viên mới đúng, trước đây luôn muốn tôi chạm vào cô đúng không? Như vậy mới có thể ngồi vững vị trí bà Quý, không phải sao? Cô không phải là muốn có đứa con sao? Tôi ở đây làm cô, như vậy cô mới có cơ hội mang thai chứ, không phải à?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Cô không có nói như vậy với Quý Tăng Lâm, “ Tôi chưa bao giờ có loại ảo tưởng như vậy, Quý Hiêu Nghiêu, tôi và chú Quý đã nói chuyện xong rồi, sau một năm chúng ta sẽ ly hôn, thứ gì của Quý gia tôi cũng không cần, chỉ mong sau một năm có thể rời đi một cách sạch sẽ, anh yên tâm, anh không muốn nhìn thấy tôi, vài ngày nữa tôi sẽ dọn ra khỏi Cảnh Viên. Đợi sau khi chúng ta ly hôn, tôi sẽ rời khỏi nơi này…”

“Rời đi? Nói cũng thật đường đường chính chính.”

Quý Hiêu Nghiêu không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Địch Anh, nhưng nghĩ đến tư liệu mà Cao Hoan gửi cho anh, anh véo lấy cằm cô, cười lạnh lẽo, “Cô bây giờ không chờ đợi được muốn rời khỏi tôi, là muốn tới bên cạnh Sở Tiếu Lai, làm người phụ nữ của anh ta, đúng chứ?”

“Tùy anh nghĩ thế nào…”

Trước đây cô có lẽ sẽ sợ anh hiểu lầm gì đó, nhưng bây giờ, cô đã không còn ôm hi vọng gì nữa rồi.

“Vậy thì đúng rồi, có Sở Tiếu Lai tới nên bây giờ không kiêng nể gì muốn đi, ba năm trước cô đã làm rối tung cuộc sống của tôi, khiến cuộc sống của tôi trở thành một mớ hỗn độn, dựa vào đâu bây giờ muốn đi thì đi? Cô căn bản không có bất cứ quyền lợi phản kháng nào, nếu cô đã muốn làm bà Quý, vậy thì ngồi yên ổn vị trí này cho tôi! Ngày mai bắt đầu, đến tầng cao nhất báo cáo!”

Nói rồi Quý Hiêu Nghiêu buông cô ra.

Địch Anh vội vàng hít thở thật mạnh, giơ tay lên che lấy cổ, trong tâm trí đang vang lên âm thanh ầm ầm mạnh mẽ– Vừa nãy Quý Hiêu Nghiêu đã nói cái gì?

Tầng cao nhất?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK