Thích Vi Lam khẽ bĩu mỗi, dùng đầu ngón tay nghịch ngợm chọc chọc vào cái đầu nhỏ của Địch Anh: “Địch Anh à, mình nên nói cậu thật sự ngây thơ hay ngu ngốc đây? Cậu biết rõ thế sao lại nhắm mắt làm ngơ vậy chứ, rằng cậu thích Quý Hiêu Nghiêu, nhưng anh ta chính là không thích cậu. Vả lại Sở Tiếu Lai cũng đâu thua kém gì với Quý Hiêu Nghiêu. Tiểu Anh, cậu còn trẻ, tội gì lại phải giao cổ nộp mạng cho Quý Hiêu Nghiêu, ông Quý tổng thương cậu như vậy, tuy rằng muốn cậu gả cho Quý Hiêu Nghiêu, nhưng chắc chắn một điều ông ấy hy vọng cậu được hạnh phúc, đúng không? Hơn nữa, trong lòng Quý Hiêu Nghiêu, cậu và ông Quý Tổng còn chẳng phải là bức tường ngăn cách anh ta và Thẩm Mạn Mạn bên nhau hay sao, tội ác tày trời như vậy, cậu cảm thấy anh ta sẽ tha thứ cho cậu, sẽ quên đi tất cả mà chung sống cùng cậu?”
Từng câu từng chữ Thích Vi Lam nói đều rơi vào trong lòng Địch Anh.
Tuy cô muốn trốn tránh, nhưng Thích Vi Lam lại đưa vết thương cô đã giấu nhẹm đi ra ngoài, hứng trọn ánh nắng mặt trời, khiến cô không biết phải giấu đi đâu.
Địch Anh cúi đầu, hơi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy đồ vật trước mặt mình thật buồn tẻ vô vị, lòng bình tĩnh tức khắc như mặt hồ bị động, từng vòng gợn sóng khiến cô thấp thỏm băn khoăn.
Thích Vi Lam biết cô đã nghe thấy lời mình nói, nhưng có đi vào đầu hay không lại là chuyện khác, cô vỗ vỗ bả vai Địch Anh: “Có vài người cậu nên nắm lấy thật chặt, đừng để mà vụt mất.”
Cô bối rối nắm chặt lấy ngón tay, lặng thinh một hồi lâu.
Coi như gạt chuyện Sở Tiếu Lai qua một bên, cô cũng nên bắt đầu nghĩ đến tương lai của bản thân, về sau cô phải làm gì bây giờ?
Quý Hiêu Nghiêu chán ghét cô như vậy, cuộc hôn nhân hoang đường này sẽ tiếp tục như thế nào đây?
……
Quý Hiêu Nghiêu đứng trước cửa trùng hợp thay lại nghe được giọng nữ bên trọng vang đến.
Nhìn qua khẽ hở, thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát người màu đen.
Mái tóc Thích Vi Lam dài như rong biển để xõa trên đầu vai, trông quyến rũ lại gợi cảm.
Giám đốc bộ phận ngoại giao – Thích Vi Lam, Quý Hiêu Nghiêu tất nhiên biết cô.
Cô ấy vì Quý thị mà đã lập được nhiều thành tựu hiển hách, thủ đoạn lợi hại, nhưng nghe nói vì để đạt được mục đích mà không ngại làm bất cứ điều gì. Một người phụ nữ như vậy lại có quan hệ thân thiết với Địch Anh, còn nói những lời như vậy với cô.
Anh đứng trước cửa nhưng không vào ngay, đợi một hồi lâu, Địch Anh gằm mặt không cất lời.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Quý Hiêu Nghiêu đã không còn đợi được câu trả lời của Địch Anh, nghĩ tới Thích Vi Lam còn không ngừng ba hoa lời hay ý đẹp về Sở Tiếu Lai bên tai cô, anh nở một nụ cười khinh thường.
Bây giờ Địch Anh trầm mặc là đang động lòng với lời Thích Vi Lam vừa nói sao?
Cô thật sự không biết trời cao đất dày mà muốn cùng ở bên nhau với Sở Tiếu Lai sao?
Vừa rồi cô chẳng phải còn đang nói giúp cho mình hay sao? Nghĩ tới bộ dáng khẩu thị tâm phi của cô, đáy lòng Quý Hiêu Nghiêu ngày càng chán ghét cô thêm.
Sau đó anh đẩy cửa đi vào, phòng bệnh xuất hiện thêm một bóng dáng cao lớn.
Thích Vi Lam đang nói lập tức im thin thít, cùng Địch Anh ngẩng đầu nhìn anh, đối mặt với anh, khí thế của cô cũng tự nhiên mà xuống dốc, nhưng cuối cùng cô đành ngoảnh đầu đi không dám nhìn người đứng trước cửa.
Cánh môi Địch Anh khẽ ngập ngừng mấp máy: “Bên đó bác sĩ nói thế nào?”
“Tự lo cho tốt chuyện của mình, đừng làm trễ nải công ty!” Đôi mắt sắc bén của Quý Hiêu Nghiêu nhìn gương mặt gầy gò của Địch Anh, không chút khách khí lạnh giọng dặn dò: “Kỷ niệm X.S đầy năm sẽ lập tức tuyên bố thiết kế trang sức mới nhất, công ty còn có rất nhiều công việc, ở bệnh viện tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc, bây giờ cô theo tôi trở về công ty.”
Thích Vi Lam lên tiếng: “Tổng giám đốc Quý, Địch Anh là người bệnh!”