Lúc tỉnh lại, Địch Anh phát hiện bản thân đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng tắm.
Cô nghĩ có lẽ đêm qua Quý Kiêu Nghiêu sợ cô chết trước cửa ra vào mới kéo cô vào trong.
Quần áo ẩm ướt lép nhép dán chặt trên người, cô không nhịn được hắt hơi.
Vết thương trên đầu vẫn còn nhoi nhói nhưng cô không rảnh để xử lý.
Sắc trời sáng rõ, mơ hồ nghe được trong thư phòng truyền đến âm thanh, Địch Anh chần chừ nhìn về phía trên lầu.
Thế mà Quý Kiêu Nghiêu chưa rời đi?
Cô vừa định đi lên lầu, mới bước được một bước thì lập tức nhớ đến dáng vẻ phẫn hận lúc Quý Kiêu Nghiêu nhìn cô… Đại khái, anh sẽ không muốn nhìn thấy cô đâu?
Hôm qua anh uống say, Địch Anh ngẫm nghĩ rồi trở về phòng thay quần áo khác, sau đó đi vào phòng bếp, châm lửa vo gạo, nấu cho Quý Kiêu Nghiêu một phần cháo rồi mang vào thư phòng của anh.
“Ai cho cô vào đây?” Nhìn thấy cô, ánh mắt của Quý Kiêu Nghiêu dần âm lãnh.
Trước đây, Thẩm Mạn Mạn sẽ vì anh mà chuẩn bị bữa sáng, vừa nãy trong một thoáng anh còn tưởng là Thẩm Mạn Mạn.
Địch Anh siết chặt ngón tay: “Dạ dày của anh không tốt, hôm qua uống say sẽ rất khó chịu, ăn một chút cháo nóng sẽ thấy thoải mái hơn.”
Quý Kiêu Nghiêu đột ngột đứng dậy, bước nhanh đến phía trước, dùng sức bóp lấy cằm của cô, buộc cô nhìn anh: “Địch Anh, hôm qua là ngày giỗ của Mạn Mạn mà cô vẫn còn lòng dạ ở đây làm bữa sáng? Vị trí mợ chủ Quý này vốn dĩ thuộc về Thẩm Mạn Mạn!”
“Nhưng rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Tôi gả cho anh là ý của bố…”
“Cô im ngay! Thật sự nghĩ mình là mợ chủ nhà họ Quý rồi sao? Lòng dạ nham hiểm khiến bố bức bách tôi cưới cô thì cô tưởng tôi sẽ coi cô là vợ sao? Cô xứng sao?”
Địch Anh mím chặt môi, trong lòng đã khoét mấy trăm lỗ từ lâu, đây không phải lần đầu tiên anh thóa mạ cô như thế, càng không phải là lần cuối cùng.
“Nhưng bất kể thế nào tôi cũng là vợ của anh! Mấy ngày trước bố gọi đến hỏi về chuyện con cái…”
“Tưởng mang thai con của tôi là ngồi vững vị trí này?”
Mái tóc sũng nước dán chặt lên gương mặt tái nhợt của Địch Anh, bàn tay của Quý Kiêu Nghiêu dùng sức siết chặt cổ của cô rồi ấn mạnh vào vách tường, Địch Anh cứng cổ, ngửa đầu, miệng há ra cố gắng hô hấp.
Gương mặt trắng dã phút chốc ám màu tím bầm như gan heo, nhìn gương mặt ra vẻ vô tội của cô mà đáy lòng của Quý Kiêu Nghiêu càng thêm chán ghét.
Tướng mạo hoàn mỹ thì sao chứ, loại phụ nữ mưu mô xảo trá, lòng dạ độc ác giống như rắn rết!
Vừa nghĩ như vậy, Quý Kiêu Nghiêu đẩy mạnh cô ra ngoài: “Nếu cô đã gả cho tôi thì chuẩn bị sẵn cả đời chăn đơn gối chiếc đi, dù tôi chung chạ với phụ nữ khác cũng không muốn nhìn cô một giây nào!”
Địch Anh không đứng vững, chén cháo trong tay đổ ra, cháo sền sệt nóng hổi vấy lên áo sơ mi mỏng manh khiến cô bỏng rát.
Quý Kiêu Nghiêu nhìn một màn này liền cười lạnh hai tiếng rồi quay người rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, lạnh lẽo ập tới, lòng Địch Anh từng cơn kinh hoảng.
Cô chậm chậm ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc, đầu đau như búa bổ khiến cô không thể kiềm được hốc mắt đỏ quạch, cô nhớ kỹ lời căn dặn của bố: “Địch Anh, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, dù gặp phải uất ức, khó khăn gì thì vẫn phải cắn răng kiên cường chịu đựng.”
Từ nhỏ Địch Thanh đã dạy cô một điều, việc đã chọn không được hối hận.
Dẫu cho Quý Kiêu Nghiêu cảm thấy cô hèn mọn hay mưu mô thế nào, có thể dùng phương thức như vậy ở bên chăm sóc cho anh thì thể diện tự tôn là thá gì.
Cuộc đời đằng đẵng nhường thế, ai biết được có một ngày anh sẽ yêu cô chứ?
…
Vết thương sau gáy không nghiêm trọng nhưng mất máu nhiều lại dầm mưa cả đêm khiến Địch Anh phát sốt, cả người nhộn nhạo muốn nôn.