Anh ta nhìn bàn tay quấn quýt của phụ nữ gác lên trước người, vẫn lạnh lùng nói: “Bệnh nhân? Tôi thấy cô ta bây giờ rất khỏe, công ty không nuôi kẻ nhàn rỗi, nếu cô ta không có năng lực đó, vậy thì nhường vị trí này lại!”
Sự lạnh lùng trong đáy mắt anh khiến cõi lòng Địch Anh nhất thời chết lặng, đầu ngón tay bấu đến trắng bệch, xoay người lại lấy đồ, Thích Vi Lam nắm lấy tay của cô: “Địch Anh, bây giờ cần nghỉ ngơi…”
Địch Anh lắc đầu với cô một cái: “Mình đi được, Vi Lam, cậu yên tâm đi.”
“Cậu…”. Thích Vi Lam tức giận hằn hộc cô một cái, cảm thấy cô thực sự không có khí phách.
Nhưng Địch Anh thì lại cười cợt cầm túi rời khỏi cùng anh.
Cô là nhà thiết kế đá quý X.S, ngoài ra sau khi thiết kế tác phẩm còn cần chọn lựa phòng thiết kế, đánh giá, chế tác, tuyên truyền, sau đó còn rất nhiều chuyện phải bận rộn.
Lúc bước vào nhà họ Quý, cô ngay cả cúi đầu vẫn cố gắng làm việc, cô muốn trở thành người có thể trợ giúp Quý Hiêu Nghiêu, hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để anh có thể nhìn thấy mình.
Ra khỏi phòng bệnh, Địch Anh vẫn nhìn bóng lưng cao to phía trước ấy.
Quý Hiêu Nghiêu người cao chân dài, Địch Anh chạy bước nhỏ tới mới có thể đuổi kịp, hơi thở cô có hơi dồn dập, bước vào thang máy liền cảm thấy say xẩm mặt mày, trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu.
Sau khi lên xe cô tựa vào một bên cửa sổ xe, trong buồng xe rất yên tĩnh.
Ánh mắt Địch Anh lén nhìn người bên cạnh, cắn môi đáy lòng thầm nói: “Lẽ nào Quý Hiêu Nghiêu thật sự không phát hiện cô khó chịu sao?”
Mạch suy nghĩ trong đầu cô cứ vu vơ, không chịu nổi mê man ngủ thiếp đi.
Tay Quý Hiêu Nghiêu chống tay lái, ánh mắt đảo qua, liếc thấy trán cô dán vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua cô một đêm không ngủ, bây giờ hẳn là rất mệt?
Quý Hiêu Nghiêu càng theo bản năng lái chậm lại một chút.
Sau khi lái vào bãi đậu xe thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh do dự một lát nhưng vẫn kiên nhẫn đẩy vai cô, Địch Anh từ từ tỉnh lại hỏi: “Đã tới chưa?”
Quý Hiêu Nghiêu không lên tiếng, tháo đai an toàn xuống xe, Địch Anh cũng rụt đầu lại rồi nhanh chóng bước xuống.
Lúc đang đợi thang máy, Địch Anh khó chịu dùng tay che bụng.
Cô gắng sức cắn răng, không muốn để Quý Hiêu Nghiêu thấy cô không thoải mái, thế nhưng cô không kiên trì được rồi đột nhiên mắt tối sầm, cả người ngã về phía trước, vô ý thức muốn bám lấy người phía trước.
“Quý Hiêu Nghiêu…”
Quý Hiêu Nghiêu thấy tay cô tiến đến trong gương, cho rằng cô muốn dựa vào ngực mình, theo bản năng chán ghét đẩy cô qua một bên.
Cả người Địch Anh không có sức lực, bước chân hư ảo lảo đảo vài bước đâm vào một bên đầu xe. cảm giác chóng mặt ấy khiến cô càng lúc càng khó chịu, ma sát rách da nơi lòng bàn tay khiến cô không cảm giác được rốt cuộc đau ở chỗ nào.
Cô càng lúc không biết ở chung với Quý Hiêu Nghiêu ra sao, anh chán ghét cô như vậy, nhưng cô vẫn không thể nói ra câu “chúng ta ly hôn đi” được.
Cô bị thương, té xỉu, lại bận rộn cả buổi tối ở bệnh viện nên thể lực đã sắp tới cực hạn, cô vốn tưởng Quý Hiêu Nghiêu gặp rồi ít nhất hỏi thăm một câu, nhưng cô không chờ được, vô số oan ức ập xuống đầu, cô bỗng nhiên nghĩ đến lúc bản thân chờ đợi rồi tự cười nhạo, rốt cuộc cô đang khổ sở chống đỡ cái gì chứ?
Cô chống tay xuống đất, mở mắt ra đau khổ nhìn người trước mắt.
“Quý Hiêu Nghiêu, anh chán ghét em như vậy sao? Cho dù anh chán ghét em, nhưng em vẫn là vợ của anh, lẽ nào đời này chúng ta phải trôi qua như vậy sao?”
Cô nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên, không nhịn được hỏi, nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa kia.
Quý Hiêu Nghiêu không nghĩ tới cô thật sự sẽ bị đẩy ra ngoài, mái tóc Địch Anh rối loạn, người phụ nữ nhìn không có chút hình tượng lăn dưới đất hé môi muốn nói gì, ánh mắt Địch Anh lập tức đáng thương vô tội.
Thẩm Mạn Mạn chết rồi, mà Địch Anh bây giờ sống rất tốt, còn kêu oan được với anh ta.