Trên đường lần mò từ bộ phận PR đi đến bộ phận thiết kế, Thích Vi Lam thấy gương mặt trắng bệch của cô, mắng không ngừng: “Quý Hiêu Nghiêu, tên đàn ông cặn bã này, có phải anh ta điên rồi không? Anh ta muốn giết chết cậu sao?”
Địch Anh cầm chén thuốc, miệng nhỏ bắt đầu uống: “Vết thương nhỏ, không sao đâu, mình còn phải đưa bản thiết kế phác thảo nữa, còn rất nhiều.”
Từ nhỏ, ông Quý đã mời thầy cô giáo tốt nhất cho cô, những gì Quý Hiêu Nghiêu học cô cũng học, thời đại học thì học thiết kế trang sức và quản lý. Lúc đầu, vốn ông Quý muốn sắp xếp cho cô ở văn phòng trên tầng chóp, nhưng Quý Hiêu Nghiêu ghét cô, nên nghĩ cách đưa cô xuống bộ phận thiết kế trang sức của X.S
Nghe vậy, Thích Vi Lam chỉ vào những tin đồn về Quý Hiêu Nghiêu, vô cùng tức giận.
“Mình không biết phải nói gì với cậu nữa? Cậu thích anh ta, nhưng anh ta có coi cậu là vợ đâu? Ở bên ngoài anh ta có đầy tin đồn, cậu cũng phải nhịn xuống! Người ta nói sắt thép được tôi luyện cũng sẽ trở nên mềm, nhưng Quý Hiêu Nghiêu khốn kiếp này chính là sắt thép không thể tan chảy. Quý Hiêu Nghiêu chán ghét cậu như vậy, cậu cần gì phải tốn sức mà hướng về anh ta?”
Thích Vi Lam nghĩ đến những vết thương to nhỏ của Địch Anh trong những năm này, cơn giận trong lòng như pháo nổ, cô không thể chịu được mà mắng lên.
Địch Anh đã nghe qua vô số lần, biết rốt cuộc cô ấy sẽ nói điều gì, lòng như tro nguội mà lắc đầu, cắt ngang lời cô ấy: “Mình biết cậu muốn nói gì, Vi Lam, nhưng mình không muốn từ bỏ như thế…”
Thích Vi Lam thấy ánh mắt kiên định của cô, hỏi: “Cậu còn muốn kiên trì sao?”
Thích Vi Lam tức đến nổ phổi, gào thét: “Không biết rốt cuộc cậu kiên trì cái quỷ gì! Dù cho ông Quý có ơn nuôi dưỡng cậu, cậu lại nghe lời ông ta mà cưới Quý Hiêu Nghiêu, chẳng lẽ đời này của cậu phải bị giam cầm trong nhà họ Quý sao, Quý Hiêu Nghiêu đối xử với cậu như thế, cậu còn nhịn được sao? Dù chết cũng cam tâm tình nguyện sao?”
Địch Anh cắn môi không nói lời nào.
Đúng lúc điện thoại di động của Thích Vi Lam kêu lên, khoát tay nói với cô: “Người phụ trách mới của bộ phận đầu tư về nước, mình phải đi qua sắp xếp một chút, đi trước đây, lát nữa sẽ liên lạc với cậu!”
Nói xong thì vội vàng rời đi.
Địch Anh nhìn thấy bóng lưng mang giày cao gót của Thích Vi Lam nhanh chóng biến mất, nụ cười trên mặt cứng lại, ánh mắt mông lưng không cố định.
Trong đầu nhớ lại những lời Thích Vi Lam vừa nói.
Không riêng gì Thích Vi Lam, trừ chú Quý ra, có lẽ không ai coi trọng cuộc hôn nhân này của bọn họ.
…
Cô thở dài, giấu đi tâm trạng mà suy nghĩ về bản thiết kế.
Cô cầm bút vẽ mấy nét trên giấy, đầu lại cảm thấy vô cùng đau đớn, cả người đều nóng hổi, đứng dậy muốn đi rửa mặt, vừa đi đến cửa thì mắt đã tối sầm lại, ngã trên đất.
Đúng lúc có đoàn người tới, theo bản năng cô túm lấy quần áo của người gần nhất.
Cả người Địch Anh ngã qua bên đó, trong đám người trước mặt có người nhanh tay ôm lấy cô.
Thích Vi Lam đứng ở một bên hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng thay đổi mà đi lên phía trước, nói: “Tổng giám đốc Sở, anh giao cô ấy cho tôi là được.”
“Không sao.”
Sở Túc Lai nhíu mày nhìn người phụ nữ trong ngực, xoay người bế ngang Địch Anh, trong chớp mắt đã đi thẳng đến thang máy, không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người sau lưng.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Địch Anh cảm thấy mình đang ở nơi vô cùng lạ lẫm.
Cô khẽ động đậy, mu bàn tay truyền lên cơn đau đớn, sau đó có một đôi tay lớn đè vai cô xuống, giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích, coi chừng té ngã, bây giờ cô còn sốt, bác sĩ nói thân thể cô rất yếu, sức đề kháng rất kém.”