“Em không có, em chỉ muốn quan tâm anh một câu thôi mà…” Địch Anh nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất.
Cô chỉ là muốn quan tâm anh một chút mà thôi, như vậy cũng không được sao?
Rốt cục ở trong lòng Quý Hiêu Nghiêu, cô là tai họa đến mức nào? Anh khinh bỉ thù hận cô đến mức nào? Hận đến độ cô nói câu nào cũng làm cho anh vô cùng chán ghét sao.
“Cô quan tâm? Đáng tiếc tôi không thèm.”
Anh cũng không hiểu vì sao mình không kiềm chết được sự nóng nảy trong lòng, khuôn mặt Thẩm Mạn Mạn ở trong đầu anh càng ngày càng mơ hồ, dường như thông qua biện pháp như vậy mới có thể để cô ấy tồn tại trong trí nhớ của mình càng lâu. Anh điên cuồng: “Cô đừng tưởng rằng chiếm giữ vị trí vợ tôi thì chính là vợ của tôi thật? Địch Anh, cô đừng có mơ mộng hão huyền! Cả đời này tôi sẽ không thích cô, cũng sẽ không yêu cô, cô làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.”
Buồn nôn.
Cô há hốc mồm thật lâu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong lòng Quý Hiêu Nghiêu, chỉ có Thẩm Mạn Mạn đã chết kia. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn không ngừng kiên trì thích anh, nhưng thứ tình cảm này đối với anh chỉ là tra tấn mà thôi.
Cô cho rằng mình cố gắng thì anh sẽ thay đổi cách nhìn về mình, nhưng Thích Vi Lam nói đúng, Quý Hiêu Nghiêu mãi mãi cũng sẽ không yêu mình. Có lẽ buông tay ra đối bọn họ mà nói mới là điều tốt.
Cô chống tay chậm rãi đứng lên, trên chân bị thương rất đau, nhưng không so được với nỗi đau trong lòng cô.
Địch Anh nắm chặt nắm đấm đứng ở nơi đó, lần đầu tiên mở lời hỏi: “Quý Hiêu Nghiêu, anh thật sự rất ghét em đúng không?”
“Chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng?”
“Cũng đúng, từ lúc mới bắt đầu anh đã ước thoát khỏi em sớm một chút, đúng không?”
Quý Hiêu Nghiêu cảm thấy lời cô nói có chút khác thường. Địch Anh hơi ngửa đầu lên bướng bỉnh quyết không rơi nước mắt trước mặt anh, dù sao trong mắt anh, như vậy cũng chỉ là cố ý tìm sự cảm thông mà thôi. Cô gật đầu rồi lùi một chân về sau: “Quý Hiêu Nghiêu, anh yên tâm, sau này em sẽ không tới quấy rầy anh nữa, từ nay về sau, anh tự do, em buông tay để anh tự do!”
Địch Anh nói xong quay người đi.
Quý Hiêu Nghiêu nhìn hình ảnh bước chân cô tập tễnh nhưng vẫn cứ bước nhanh rời đi, bỗng nhiên đôi mắt ngưng lại, cô vừa mới nói lời kia là có ý gì?
Nhưng mà ngay lập tức Quý Hiêu Nghiêu lắc đầu cười lạnh, người phụ nữ như Địch Anh chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, nếu cô thật sự bằng lòng buông tay, thì năm đó tìm mọi cách bò lên giường của mình làm gì?
Địch Anh không biết mình trở lại Bộ phận thiết kế như thế nào, trùng hợp chú Cố quản gia gọi điện thoại tới cho cô: “Mợ chủ, hôm nay ông chủ xuất viện, bây giờ cô có thể tới đây không?”
Cô nén chặt tâm trạng phức tạp của mình xuống, sau khi suy nghĩ một chút lập tức trả lời: “Tôi đến đó ngay bây giờ.”
Cô đi giày cao gót bị trật chân rất đau, cũng may trong văn phòng có chuẩn bị giày đế bằng, sau khi thay giày Địch Anh đón xe đi đến bệnh viện, lúc đi đường vẫn còn thấy hơi lạ.
Khi cô bước vào phòng bệnh, Quý Tăng Lâm đã được quản gia và hộ lý thay quần áo cho, đang ngồi trên xe lăn.
Địch Anh cầm tấm thảm phủ lên trên đùi Quý Tăng Lâm, Quý Tăng Lâm thấy sắc mặt cô tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ nhưng không nói gì. Thế nhưng khi vừa mới về đến nhà họ Quý, Quý Tăng Lâm gọi cô vào trong phòng trà ở lầu dưới.
Địch Anh bỏ giày quỳ gối trên nệm tre đan, lưng ưỡn lên thẳng tắp, đưa tay nấu nước pha trà, tráng chén, lúc rót nước châm trà hơi ngẩn người nên bị thương vào tay, ngón tay trắng nõn lập tức sưng đỏ một mảnh.
Chú Cố nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy tới hỏi thăm: “Sao vậy?”
Quý Tăng Lâm nói: “Đi lấy đá tới đây, bảo bác sĩ gia đình lấy một ít thuốc trị bỏng tới.”
“Không cần đâu, con dùng nước lạnh chườm một lúc là được rồi.” Địch Anh lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chú Cố: “Chú Quý, con muốn nói chuyện với chú một lát.”