Cô để đồ ăn Vi Lam đã chuẩn bị sang một bên.
Tiếng bước chân dần biến mất, Địch Anh co rúm lại ở trong phòng, hai bên tai yên lặng, vào thời khắc này rất nhiều thứ không ngừng được khuếch đại, khuếch đại trong tâm trí cô.
Tất cả những gì mà cô muốn trốn chạy trước đó, trong chớp mắt đều chất chồng lên trước mắt cô.
Nhưng cô thực sự đã quá mệt mỏi với việc đối phó với chúng.
Vài ngày nay, cô ở một mình trong biệt thự, mỗi ngày tan làm Thích Vi Lam đều tới thăm cô, sau đó bận rộn thì lại đến Sở Tiêu Lai qua với cô.
Ngoại trừ Thích Vi Lam và Sở Tiếu, điện thoại di động của cô đều im lặng, cũng không có ai làm phiền, buổi chiều Thích Vi Lam gửi tin nhắn cho Địch Anh: “Tối nay mình phải đi cùng khách hàng, nhưng Sở Tiếu Lai có thời gian, mình đã liên lạc với anh ấy rồi, anh ấy sẽ đến chỗ cậu. ”
Địch Anh trả lời: “Thực tế cũng không cần đâu, mình cũng sắp khỏe rồi, phiền mọi người quá.”
Thích Vi Lam cười qua điện thoại, “Cậu nghĩ phiền phức gì chứ? Một bên tình nguyện một bên tự nguyện, quan trọng hơn, có người sẵn lòng nuông chiều cậu, Địch Anh cậu hài lòng chứ, không nói với cậu nữa, mình vẫn còn một số chuyện cần giải quyết. ”
Sau khi cúp máy Thích Vi Lam đặt điện thoại xuống, nhìn lên người đàn ông bên kia bàn, với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
“Anh Sở, chỉ có thể giúp em đến đây thôi, phần còn lại em tự mình có thể làm được chứ.”
Cô lắc điện thoại, nói xong thì rời đi, cô vẫn cảm thấy Địch Anh hợp với Sở Tiếu Lai hơn. Về phần Quý Hiêu Nghiêu, cô không nghĩ giữa bọn họ sẽ có kết quả tốt đẹp gì.
Không lâu sau khi Địch Anh cúp điện thoại, cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Khi cô mở cửa, cô thấy Sở Tiếu Lai đang cầm một đống túi đồ lớn đồ nhỏ trong tay.
Cô quay sang để anh vào, Sở Tiếu Lai quen thuộc cúi người xuống để thay giày, rồi hỏi cô: “Anh mua cá mà em thích ăn nhất này, bác sĩ nói bây giờ em phải kiêng ăn, ăn cá hấp được không nhỉ?”
“Được chứ.”
Cô đặt hai tay sau lưng nhìn Sở Tiếu Lai bước vào bếp.
Nhìn thấy anh đứng trong căn bếp nhỏ với ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống từ đỉnh đầu, chiếc áo của Sở Tiếu Lai được xắn qua cánh tay, để lộ cánh tay nhỏ bé mạnh mẽ của anh.
Nhìn một màn đó trái tim của Địch Anh có chút rung động, cô thực sự không cần nhiều, chỉ là muốn có người sẽ đi cùng cô, cùng nhau mua rau, cùng nhau nấu ăn, sống một cuộc sống nhỏ hạnh phúc.
Sở Tiếu Lai không nghe thấy gì, quay lại nhìn phía sau anh: “Em đang nghĩ gì vậy, sao lại ngây người ra đó?”
Địch Anh lấy lại tinh thần, dựa người vào cánh cửa, nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang bận rộn trong bếp, Sở Tiếu Lai xử lý con cá một cách gọn gàng, cô đưa tay lên xoa xoa mũi: “Em không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy có chút may mắn, may mà bị bệnh, nếu không, sao có thể được tổng giám đốc Sở bỏ thời gian vàng bạc xuống bếp nấu ăn cho đây.
Sở Tiếu Lai đổ rượu đều lên mình con cá, rồi đem hấp, đôi mắt anh sáng lấp lánh như ánh pha lê: “Lẽ nào anh biết nấu ăn lại khó tin được vậy sao?”
Tóc của Địch Anh được buộc lỏng sau gáy, sau khi dưỡng bệnh vài ngày, thần sắc có chút ổn hơn, miệng cô khẽ cười: “Tất nhiên là rất ngạc nhiên rồi, nhìn tay anh em nghĩ chắc chỉ có thể là một họa sĩ hoặc ký những bản hợp đồng được thôi, trong lòng em anh giống như một nghệ sĩ vậy. ”
Không dễ xem thường rồi.
Trái tim Sở Tiếu Lai chùng xuống, khi anh gặp lại Địch Anh cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cũng có chút xa lạ ít nhiều, đối với Địch Anh anh giống một người bạn tốt hoặc càng giống như một người anh trai hơn.
Anh cười nhạo trong lòng, thật đau lòng, tất cả những gì anh muốn chỉ là trở thành người đàn ông của cô.
Sở Tiếu Lai gác lại những suy nghĩ sâu thẳm trong mắt anh rồi hỏi cô: “Trốn vài ngày rồi, đã nghĩ sau này nên làm gì chưa?”
Nụ cười trên khuôn mặt cô có chút cứng ngắc, đôi mắt nhìn xa, mơ hồ trả lời anh: “Em không biết nữa.”