• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Anh vươn tay bóp bóp vai anh ta: “Nhưng cứ như vậy thì bả vai của anh sẽ rất nhức đấy…”

Sở Tiếu Lai cười vô cùng dịu dàng: “Đúng là có chút nhức mỏi, hay là em giúp anh xoa bóp được không?”

Địch Anh chớp mắt: “Được.”

Cô ngồi xiêu vẹo mấy giờ, toàn thân cũng không thoái mái, lúc đứng dậy thì chân bị tê, cơ thể ngã sang một bên.

Sở Tiếu Lai nắm lấy cổ tay cô, kéo một cái, một giây sau Địch Anh ngồi vững trên đùi Sở Tiếu Lai, tay anh ta ôm chặt eo cô.

Địch Anh vội vàng muốn đứng dậy, gấp gáp nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”

Nhưng ngay lúc này, hành lang yên tĩnh truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Địch Anh ngẩng đầu nhìn sang thì cảm thấy máu trong người cô lạnh như băng.

Cách đó không xa là Quý Hiêu Nghiêu đang nhìn chằm chằm hai người, trên cánh tay vắt ngang áo khoác, vẻ mặt tràn ngập kiêng dè.

Anh quay về từ nơi khác, không nghĩ tới ở ngoài phòng bệnh sẽ thấy một màn hài hòa như vậy, mà Sở Tiếu Lai ngồi bên trong nhìn anh vô cùng lạnh lẽo, sau đó khóe miệng anh ta khẽ cong, ánh mắt dâng lên sự khiêu khích.

Địch Anh gấp rút định đứng dậy, lòng dạ rối bời, hai chân thì cực kỳ tê dại, Sở Tiếu Lai với tay nắm eo cô, Địch Anh lại nặng nề ngồi xuống đùi Sở Tiếu Lai thêm lần nữa.

Cảnh tượng trước mặt khiến Quý Hiêu Nghiêu nổi giận, nghĩ tới chuyện mấy năm trước, anh đi tới siết chặt bả vai Địch Anh, kéo cô về phía mình.

Anh cười như không cười dán mắt vào cô, làm lòng người rét lạnh: “Sao? Ở chỗ tôi không lấy được thứ mình muốn nên bây giờ muốn chuyển hướng? Địch Anh, cô giỏi thật.”

Sắc mặt Địch Anh phút chốc trắng bệch!

Tại sao Quý Hiêu Nghiêu có thể nhục nhã cô như vậy chứ?!

Mắt cô đỏ lên, lớn tiếng giải thích: “Quý Hiêu Nghiêu, anh hiểu lầm rồi, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”

“Không phải như tôi nghĩ thì là gì?”

Tới bây giờ vẫn cãi chày cãi cối?

Quý Hiêu Nghiêu giơ tay niết chặt cằm cô, dáng vẻ tàn bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cô, gương mặt Địch Anh đang ngẩng lên bị ngón tay anh dùng sức bóp tới biến dạng.

“Quý Hiêu Nghiêu, tên khốn! Buông cô ấy ra!” Sở Tiếu Lai nghĩ tới vết thương trên người Địch Anh thì con ngươi vốn bình tĩnh liền cuồn cuộn hoảng sợ, một tay tóm lấy quần áo của Quý Hiêu Nghiêu: “Có chuyện gì thì anh cứ tìm tôi tính sổ.”

Ánh mắt Quý Hiêu Nghiêu có phần lạnh, anh nhướn mày, giễu cợt nhìn Địch Anh: “Đây là thứ cô bảo không phải?”

Trong mắt Quý Hiêu Nghiêu thì cô làm chuyện gì cũng sai, cuống họng Địch Anh nghẹn ngào đau buốt, lần đầu tiên cô lên tiếng phản bác Quý Hiêu Nghiêu: “Anh có thể tùy ý sỉ nhục em nhưng đừng sỉ nhục người khác, chỗ này là bệnh viện, mong anh chớ làm phiền những bệnh nhân kia!”

Lồng ngực sưng lên đau đớn, cô xoay người chạy vào nhà vệ sinh.

Sau đó, cả hành lang chỉ còn lại hai người giương cung bạt kiếm.

Vẻ mặt Sở Tiếu Lai tức giận, áp sát Quý Hiêu Nghiêu: “Quý Hiêu Nghiêu, nếu anh không yêu cô ấy thì buông tha cho cô ấy đi!”

Trong đầu Quý Hiêu Nghiêu không ngừng lặp lại một màn mà anh vừa thấy lúc nãy.

Sở Tiếu Lai cúi đầu hôn Địch Anh, cùng với khuôn mặt ngây thơ vừa mới thức dậy của cô, giống như một đôi vợ chồng thật sự vậy.

Ngày trước Địch Anh lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng vừa rồi cô mới nổi giận với anh ư?

Cô dựa vào đâu mà nổi giận với anh?

Miệng không thừa nhận song những gì anh làm đã vạch trần suy nghĩ của anh.

Quý Hiêu Nghiêu cũng đưa tay níu lấy cổ áo của Sở Tiếu Lai, tựa như một con rắn độc: “Buông tha cô ấy? Sở Tiếu Lai à, Sở gia các người thiếu tôi cái gì, trong lòng tôi vẫn nhớ rõ ràng, anh thích Địch Anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK