Trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, giọng nói lạnh lùng: “Sở Tiếu Lai! Đừng có nói đùa nữa, giữa chúng ta không có khả năng!”
Sở Tiếu Lai ngừng cười, hỏi một cách nghiêm túc: “Tại sao? Cuộc hôn nhân của em và Quý Hiêu Nghiêu chính là ngõ cụt, em vẫn muốn tiếp tục níu giữ sao?”
Sự hung hăng của anh khiến cho lòng cô cảm thấy hơi phản cảm, mối quan hệ của cô và Quý Hiêu Nghiêu khiến cho cô rối loạn, đến bây giờ cô còn chưa biết rốt cục nên xử lý mối quan hệ này như thế nào. Bảo cô lại nhảy vào trong một mối quan hệ mới, Địch Anh không dám, cũng chưa từng nghĩ đến.
Chí ít thì hiện tại cô chưa nghĩ tới.
“Không liên quan đến Quý Hiêu Nghiêu, Sở Tiếu Lai, anh đừng quên, anh đã có hôn ước!”
Nghe thấy lời nói thốt ra từ đôi môi đỏ của Địch Anh, anh bật cười: “Em đang lo lắng về điều này sao?”
Anh giải thích: “Anh không giống với Quý Hiêu Nghiêu, Địch Anh, em hẳn là biết rõ tính cách của anh, không ai có thể ép buộc anh làm chuyện mà anh không thích, hôn ước với nhà họ Cố là Sở Quát tự mình đáp ứng, anh không đồng ý, cũng không thích cô ta.”
Cố Mẫn Mẫn của nhà họ Cố anh chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, hình ảnh cô ta gây khó dễ với nhân viên phục vụ trong một bữa tiệc làm anh nhớ rõ. Kiêu ngạo, bướng bỉnh, ghen tị, không có chút phong độ nào thể hiện mình là tiểu thư khuê các của một gia tộc lớn cả.
Sở Quát vì lợi ích có thể hi sinh em gái của mình, người phụ nữ của mình, nhưng anh không phải quân cờ trong tay của Sở Quát.
Ngón tay anh miết vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, vuốt ve nhẹ nhàng vừa phải, đầu lưỡi đẩy xuống hàm dưới nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, nếu như có thể anh rất muốn làm thêm chuyện khác nữa.
Nhưng Địch Anh rất nhát gan, anh không muốn làm cô sợ.
Địch Anh cảm giác độ ấm truyền đến trên da thịt mình, khi Sở Tiếu Lai cầm tay mình vẫn làm cho lòng cô tràn đầy bối rối, nhưng Sở Tiếu Lai không chịu buông ra, cô sốt ruột đến độ muốn khóc: “Anh đừng như vậy…”
Sở Tiếu Lai không cố ép buộc cô nữa, buông tay cô ra, nhưng cũng khẳng định lại với cô: “Anh có thể buông tay, nhưng anh là người vì mục đích của mình có thể kiên trì đến cùng, anh biết bản thân mình muốn gì, những gì Quý Hiêu Nghiêu không cho em được, anh có thể cho em. Địch Anh, khi ở nước ngoài mỗi ngày anh đều muốn trở về, em biết là vì sao không? Là vì anh muốn quay về bên cạnh em sớm một chút.”
“Em muốn gì anh cũng có thể cho em.”
Anh buông cô ra, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, nói chuyện làm thời gian trôi qua thật nhanh, anh không phải là người nóng lòng muốn đạt được thành công, chỉ là đã chờ đợi nhiều năm như vậy, anh không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, đã mở lời như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy hối hận.
Anh tuyệt đối không cho phép Địch Anh tiếp tục trốn tránh.
Sở Tiếu Lai bật cười, đưa tay vuốt mái tóc của cô rồi nói: “Đi ra ngoài trước đi, nơi này chẳng mấy chốc sẽ tốt.”
Địch Anh không còn dám tiếp tục chờ nữa, một bữa cơm tẻ nhạt vô vị, đưa tiễn anh xong, quay lại bên trong căn phòng trống rỗng, trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cô không có quá nhiều ước muốn.
Vợ chồng đằm thắm, yêu thương gắn bó thôi.
Sở Tiếu Lai có thể cho cô tình cảm bình yên nhất thế gian này.
Những điều cô muốn là sự đáp lại của người kia, cho dù chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cho cô vui vẻ chịu đựng mọi chuyện.
…
Đến khi Sở Tiếu Lai ngồi vào trong xe, chiếc xe như ẩn mình trong màn đêm sâu thẳm, khuôn mặt anh bị bao phủ bởi làn khói giữa những ngón tay, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ vẫn sáng đèn kia.
Sâu thẳm trong lòng anh có chút bực bội, thái độ của Địch Anh làm cho anh cảm thấy rất thất bại, anh không hiểu được tại sao mình cứ luôn đặt cô ở trong lòng mặc dù bên cạnh anh không thiếu phụ nữ. Trước đây anh rất quan tâm đến cô, anh nghĩ là mình coi cô như em gái, đến một ngày đột nhiên anh nhận ra, tình cảm của anh dành cho cô đã khắc sâu tận xương tủy từ lâu rồi.
Mà cô gái mình thích kia lại vẫn luôn thích một người khác.