Mục lục
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Eny | Beta: Tôm

Núi Nhạn Quy ở Giang Nam có phong cảnh tú lệ, mỹ lệ vô song, được vô số văn nhân mặc khách khen ngợi.

Nhưng khi người ngoài nhìn vào lại không thấy điều đó, bởi trong núi có rất nhiều thú dữ, chỉ có bá tánh sống xung quanh mới dám ra vào.

Lúc này đang có vài người hái thuốc đi xuống từ trên núi.

Vì đang là mùa hạ nên trong núi đôi lúc có mưa rào.

Ngay khi mọi người sắp rời núi thì một trận mưa đột nhiên đổ xuống, khiến ai nấy đều vội vã chạy vào một tòa đạo quan rách nát ở sườn núi để tránh mưa.

Tòa đạo quan rách nát ấy đúng như tên gọi của nó – toàn bộ tường rào xung quanh đã sập hết, tượng Tam Thanh được thờ cúng cũng đổ một nửa, bọn họ chạy vào trốn mưa phải nép sát vào trong một góc, vì toàn bộ đạo quan chỉ là một mảnh đất hoang.

May mà cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một lúc sau đã tạnh.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh lên.” Núi vào ban đêm đáng sợ hơn ban ngày nhiều.

Mọi người vội vàng cõng giỏ thuốc lên vai, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, một nam tử trung niên trong đám người lấy một cái bánh từ trong ngực ra, đặt lên trước bàn thờ tượng Tam Thanh.

Cái bánh đó cũng chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, vừa nhìn đã biết là lương khô của nông dân.

Hành động này của nam tử bị người khác nhìn thấy, người đó cười nói: “Phương Nhị, đến bức tượng này còn khó mà trụ được tiếp, ngươi cúng bái để làm gì nữa.”

Nam tử được gọi là Phương Nhị kia không để tâm, đáp: “Chúng ta mượn chỗ của người ta để tránh mưa, cũng nên cúng bái một chút.”

Chỉ một câu, chặn đứng cuộc trò chuyện.

Sắc tới dần tối, mọi người cũng không chần chừ gì nữa, nhanh chóng rời khỏi đạo quan.

Ngay lúc bọn họ rời đi, bên trong đạo quan rách nát dần tối sầm lại, cứ như bóng tối tập trung bao phủ nơi này trước tiên vậy. Trong sắc tối u ám đó, chiếc bánh nhỏ dần dần bị nuốt sạch không còn chút nào…



Nhóm người hái thuốc ai về nhà nấy, Phương Nhị cũng về nhà mình.

Hắn vừa vào cửa đã thấy thê tử đang ngồi lật thảo dược, trong lòng ấm áp, móc một bao quả dại trên núi ra, định chuẩn bị rửa sạch mang cho người nhà ăn thử.

Thê tử của Phương Nhị họ Trương, là con thứ sáu nên được gọi là Lục Nương. Nàng nhìn thấy trái cây lạ thì vội vã ngăn hắn lại: “Đồ hái trên núi không được ăn bậy, lỡ như ăn vào đau bụng thì sao.”

“Ta ngửi mùi rất thơm, chắc là có thể ăn được.” Phương Nhị đáp, giọng nói lộ ra vẻ chần chừ.

Trương Lục Nương liếc nhìn phu quân một cái, lấy bao quả dại đi: “Không dám chắc thì không được ăn, chàng quên vụ nấm lần trước chàng mang về hại cả hai đau bụng cả một ngày trời rồi à?”

Nghĩ tới vụ đó, Phương Nhị ái ngại: “Này là quả dại…”

“Đừng nhiều lời.” Trương Lục Nương cầm giỏ thuốc đi vào phòng, vừa rửa vừa dặn: “Ngày mai chàng vào thành bán thảo dược thì nhớ mua ít muối với dấm đấy, nhà sắp hết muối rồi.”

“Được.” Phương Nhị dọn dẹp vài thứ linh tinh, trong lòng lại thầm tính, ngày mai bán thảo dược xong hắn sẽ có khoảng 200 văn tiền, lúc đó mua ít thịt về cho thê nữ đỡ thèm.

Chuyện về mấy quả dại cứ vậy mà bỏ qua.

Hai vợ chồng bận rộn tới nửa đêm, cuối cùng cũng hong gió xong tất cả chỗ thảo dược hái được lúc sáng.

Cả hai về giường nằm ngủ, được một hai canh giờ thì gà đã gáy, Phương Nhị lập tức dậy chuẩn bị, trời còn chưa sáng hẳn đã ra ngoài.

“Nhớ về sớm.” Trương Lục Nương tiễn phu quân đi, không quên dặn dò.

“Ta biết rồi.” Phương Nhị cười đáp.

Đoạn đường từ thôn tới huyện thành khá xa, nhưng hắn chỉ đi bán thảo dược nên sẽ không tốn nhiều thời gian, khoảng chừng buổi chiều là có thể về.

Chỉ là Phương Nhị không ngờ rằng, lần này hắn đã thất hứa.



Buổi chiều, Trương Lục Nương còn đang làm việc ở ngoài ruộng thì có người vội vàng chạy tới báo tin: “Phương Nhị gặp chuyện rồi!”

Trương Lục Nương khựng người lại, trong lòng dấy lên dự cảm không lành: “Chàng ấy làm sao?”

Người kia thấy nàng phản ứng như vậy thì có chút không đành lòng: “Ngươi về xem thì biết.”

Trương Lục Nương cố nén sự sợ hãi trong lòng mà chạy về nhà, còn chưa kịp vào cửa đã thấy xung quanh vây đầy người.

Nàng đi tới đẩy đám người ra, hai mắt lập tức tối sầm lại, cả người ngã xuống – phu quân của nàng nằm trên chiếu, sắc mặt trắng bệch, không còn hơi thở.

Tới khi Trương Lục Nương tỉnh lại thì trời đã tối, trong ngoài phòng đều có không ai người, ai cũng kêu loạn cả lên.

“…Lúc về, hắn không cẩn thận ngã từ sườn núi xuống, đầu đập phải một tảng đá, bấy giờ mới… bạc vẫn còn đủ, trong sọt cũng có ít thịt với đường… Ai mà ngờ được đang êm đẹp lại xảy ra chuyện này cơ chứ…”

“Phương Nhị thật sự quá đáng thương, đến khi mất cũng không có nhi tử để tang.” Phương Nhị chỉ có ba nhi nữ, không có nhi tử.

“Nghe bảo huynh đệ hắn định cho hắn đứa con trai để kế thừa.” Có người nhỏ giọng nói.

“Kế thừa? Mấy nhi tử của Phương Đại nhỏ nhất cũng đã năm tuổi, đều hiểu chuyện cả rồi. Ta thấy là muốn kế thừa mấy mẫu ruộng tốt của Phương Nhị kìa.” Có người châm chọc nói.

Phương gia vốn không lớn, mấy lời đàm tiếu đó nhanh chóng bị Trương Lục Nương nằm trên giường nghe thấy được.

Tâm của nàng lúc này đã thành một mảnh tro tàn, đầu óc lộn xộn, chỉ nghĩ đi theo phu quân thì mọi chuyện coi như xong. Nhưng nhớ đến ba nhi nữ, nàng lại không cầm được nước mắt.

Lúc này có người đi tới, thấy nàng đã tỉnh thì an ủi: “Linh đường đã dọn xong, ta biết lòng ngươi khổ sở, nhưng ngươi cứ trốn tránh như vậy cũng không nên.”

Trương Lục Nương hiểu ý của nàng ta, nàng lau nước mắt trên mặt, cắn răng mặc áo tang rồi ra khỏi phòng.

Thân thích đều đã tới đủ, kể cả mấy ca ca bên nhà mẹ đẻ của nàng. Lúc bọn họ thấy nàng thì đều xôn xao chạy tới an ủi, nói nàng đừng quá đau buồn.

“Ta nghe nói Phương gia muốn cho muội một nhi tử để kế thừa hả?” Người hỏi nàng là đại ca Trương Đại: “Muội nghĩ sao?”

Trương Lục Nương lắc đầu, nàng bây giờ không muốn nghĩ gì cả.

Thấy nàng như vậy, Trương Đại cũng không ép buộc, chỉ nói: “Dù sao thì chuyện như này, nếu muội không đồng ý thì cũng không ai ép muội. Phương gia nhiều người, Trương gia cũng không ít, về sau nếu có chuyện gì muội chỉ cần tới tìm chúng ta.”

Lúc thấy nước mắt muội muội rơi xuống, mấy ca ca Trương gia đều khó chịu, nhưng lại không biết nói gì.

Nữ nhân và hài tử mà không có trượng phu, tương lai đã định sẵn là phải chịu khổ.

Nhưng dù thế nào, chuyện trước mắt là phải an táng cho xong đã.

Ngay lúc Phương gia đang thương lượng phải làm tang sự sao cho ổn thỏa thì từ trong màn đêm bên ngoài có người đi tới.

Người nọ có mái tóc đen, bận bạch y, nhìn một lượt trông có vẻ thê thảm, ngay cả khuôn mặt cũng chẳng có chút huyết sắc, khiến người ta nhìn mà lạnh gáy.

Nàng vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều vô thức nhìn về phía nàng.

“Ngươi tìm ai?” Một người gan lớn hỏi, nhưng lại không được đáp lại.

Nữ tử bạch y làm lơ tất cả, đi thẳng tới trước cửa Phương gia rồi đứng yên, hai mắt hơi khờ khạo nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại nhìn Trương Lục Nương đang ở cạnh quan tài.

“Trượng phu của ngươi, có thể cứu.” Nàng dường như lâu rồi lên tiếng nói chuyện, giọng hơi ngắt quãng, lên lên xuống xuống: “Trước, giờ tý, đưa vào quan, sẽ cứu được.”

Nữ tử bạch y nói xong thì lập tức xoay người bỏ đi.

Rõ ràng nàng bước đi không quá nhanh, nhưng đến khi mọi người kịp chấn tĩnh lại, đang định hỏi nàng có ý gì thì nàng đã biến mất vào màn đêm.

Nhưng lời nàng nói lại khiến mọi người xôn xao.

Còn cứu được?

Tuy rằng lời này nghe có vẻ không hay lắm, nhưng Phương Nhị nằm trong quan tài đã chết tới độ không thể chết hơn rồi, thế mà vẫn còn cứu được?

Ngay lúc mọi người đang bàn luận xôn xao, đại ca Phương gia nhíu mày mắng: “Bậy bạ! Như trước cũng đừng nói người chết không thể sống lại, giờ còn trễ thế này rồi, đạo quan gần chỗ này nhất cũng cách ba mươi dặm, sao có thể tới kịp được, nàng ta rõ là đang bịa chuyện.”

“Đại ca nói đúng.” Tam ca Phương gia cũng nói theo, nhìn nhị tẩu nhà mình nói: “Đệ thấy là đừng nên quấy rầy nhị ca yên giấc thì hơn, để huynh ấy đi trong thanh thản.”

Các huynh đệ Trương gia bên cạnh nghe thế thì cảm thấy hơi khó chịu: “Cũng đâu thể nói vậy được, lỡ thật thì sao?”

“Cái gì mà lỡ thật? Chẳng lẽ ngươi muốn vì cái lỡ như này mà khiến đệ đệ ta thành quỷ cũng không yên sao?” Đại ca Phương gia cao giọng nói.

“Câu của ngươi là sao, đó là muội phu của ta, đương nhiên ta hy vọng hắn có thể sống thật tốt.”

“Thế chẳng lẽ chúng ta không hy vọng sao?”

“Này thì không chắc.” Không biết là ai lanh mồm lanh miệng lên tiếng, không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Đại ca Phương gia giống như bị sỉ nhục, cười lạnh nói: “Vậy các ngươi muốn đưa đi thì đưa đi, chuyện này ta mặc kệ.”

Nói xong hắn hất tay áo bỏ đi.

Những người khác thấy thế vội vàng kéo hắn lại, bắt đầu giải hòa, dù sao người chết vẫn là quan trọng nhất.

Sau một hồi lộn xộn, mọi người vẫn không muốn đưa quan tài tới đạo quan như lời nữ tử bạch y kia nói, ngay cả Trương Lục Nương cũng tự tay rót một ly trà cho đại ca Phương gia, để bọn họ đừng giận ca ca nhà mình.

Thấy nàng như thế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nàng không còn trượng phu, cũng không có nhi tử, về sau một góa phụ như nàng muốn sống cũng phải xem sắc mặt thúc bá. Lời nói của nữ tử bạch y kia quá mờ mịt, vì mấy câu nói mà đắc tội nhà chồng không phải là điều hay.

Hầy, cũng là một người đáng thương.

Nửa canh giờ trôi qua, màn đêm dần u ám hơn, những người khác bắt đầu tản đi, chỉ còn huynh đệ hai nhà Phương, Trương là ở lại gác đêm.

Bởi vì lúc nãy xích mích nên lúc này cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt. Thấy huynh đệ Trương gia ngôi bên cạnh quan tài, huynh đệ Phương gia lập tức ra ngoài ngồi.

Bên ngoài có cỏ đuổi muỗi, muỗi cũng không nhiều, lại còn có gió thổi qua, mọi người ai cũng quen tối đến là ngủ, vậy nên tất cả đều sớm thấy buồn ngủ, huynh đệ Phương gia cố gắng ngồi thêm một lát nữa cũng dần dần thiếp đi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tới nửa đêm, tam đệ Phương gia vì buồn tiểu mà tỉnh. Hắn mơ màng đi giải quyết, lúc nhìn vào trong phòng thì không thấy huynh đệ Trương gia vốn ngồi cạnh quan tài đâu.

Hắn dụi mắt một hồi, miệng lẩm bẩm “lười biếng”, lúc vào trong nhìn thì hồn gần như bị dọa bay mất – xác của nhị ca trong quan tài không còn nữa!

Hắn vội vã gọi đại ca nhà mình dậy, rồi tìm quanh Phương gia một hồi, phát hiện không chỉ huynh đệ Trương gia rời đi mà cả nhị tẩu cũng mất dạng.

Còn vì sao lại đi mất, đáp án không cần nói bọn họ cũng biết.

“Đại ca, chuyện này…” Bọn họ thật sự tin lời nữ tử kia: “Chúng ta cần đuổi theo không?”

Nếu việc này truyền ra ngoài, cho dù kết quả có ra sao thì huynh đệ bọn họ cũng sẽ bị người ta chỉ trích.

Đại ca Phương gia tức giận vô cùng: “Tất nhiên là phải kiếm bọn họ về.”

“Nhưng Hoa Vân Quan gần nhất cũng cách đây ba mươi dặm, bọn họ tốn sức vậy làm gì.” Tam ca oán trách nói.

“Có lẽ bọn họ không tới Hoa Vân Quan.” Đệ đệ nhỏ nhất Phương gia đột nhiên lên tiếng. Những người khác đều nhìn về hướng mà hắn chỉ, trên sườn núi thấp thoáng có ánh lửa hiện lên: “Ta nhớ là sau ngọn núi này cũng có một tòa đạo quan.”

“Thế thì bọn họ lại càng làm bậy, đạo quan đó từ lâu đã không còn ai rồi.”

Mặc dù nói vậy, nhưng chỗ đó có ánh lửa, việc này chứng minh đám ngu ngốc Trương gia có lẽ đã mang thi thể đi tới đó rồi.

“Tam đệ, ngươi đến Hoa Vân Quan, ta với tiểu đệ lên núi xem xét để phòng ngừa.” Đại ca Phương gia nói xong, tiện tay cầm theo đèn lồng, dẫn tiểu đệ đi về phía ngọn núi.

Hành động của bọn họ khiến hàng xóm xung quanh tỉnh giấc, kết quả là thành một đoàn người cùng đi lên núi.

Đường núi bình thường đã khó đi, huống chi giờ còn đang là ban đêm.

Khi đoàn người đến tòa đạo quan rách nát đó thì đã thấy đám người Trương gia đứng bên ngoài.

Đại ca Phương gia không nói hai lời, lập tức nhào tới đấm bọn họ một quyền: “Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ của ta ở đâu, các ngươi mau giao đệ ấy ra đây!”

Trương gia cũng không phải dạng đứng yên cho mà đánh, hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau, thôn dân bên cạnh can ngăn không được, ngay cả Trương Lục Nương cũng bị thúc bá tát cho mấy bạt tai.

Mãi đến khi bọn họ đánh đến mức bầm dập mặt mày mới có người tách được ra.

“Nhị đệ của ta đâu?” Đại ca Phương gia nhìn chằm chằm Trương Lục Nương vẻ hung tợn.

Ánh mắt của hắn khiến người ta sợ hãi, nhưng Trương Lục Nương lại chẳng hề run sợ.

“Lúc bọn ta ra ngoài, nữ tử bạch y kia tới dẫn đường lên núi.” Lúc nhìn về phía thúc bá, đôi mắt nàng hiện lên vẻ điên cuồng: “Mẫn ca còn cứu được.” Hắn sẽ không bỏ lại mẫu tử nàng.

Đại ca Phương gia sao có thể tin được, hắn mắng: “Ta thấy ngươi bị quỷ mê tâm rồi. Không thể để lão nhị ở đây được, ta phải mang đệ ấy về!”

“Ta không cho phép!” Trương Lục Nương đứng trước cửa cản lại, không cho bọn họ đi vào.

Nàng vừa hành động, mấy ca ca bên cạnh tất nhiên cũng cản lại. Lôi kéo nhau một hồi, hai nhà lại lao vào nhau.

May mà lúc này, cánh cửa sau lưng bọn họ mở ra.

Nữ tử bạch y sau lưng vẫn trông thê thảm như cũ, nàng nói đứt quãng: “Chủ nhân nói, được rồi.”

Được rồi?

Cái gì được rồi?

Ai được rồi?

Trương Lục Nương nghe thấy câu này thì chạy nhanh vào trong phòng, thôn dân vây quanh cũng mặc kệ hai nhà còn đang đánh nhau bên cạnh, xôn xao đi tới trước cửa, nhìn vào.

Chỉ thấy ở trong, Phương Nhị vẫn đang nằm thẳng trước bàn thờ tượng Tam Thanh, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, lồng ngực hắn đang phập phồng.

Trời ơi, đây là… sống lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang