“Mình cứ vậy mà đi luôn à? Chuyện của Tam Nương xong rồi hả?” Giang chưởng quầy hỏi.
“Xong? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Phó Yểu nói: “Không lấy mạng bọn chúng không có nghĩa là chúng thoát được một kiếp. Dùng dao cắt từng mảng thịt mới khiến bọn chúng phải đau đớn cả đời.”
Ngày hôm sau, trong triều bỗng nhiên có người tố cáo quan chủ khảo đại nhân của kỳ thi hội với tội danh bán đề, hơn nữa còn có chứng cứ xác thực. Chuyện này khiến cho long nhan giận dữ, lập tức lệnh cho Tam ty tra rõ sự việc, đồng thời tuyên bố kỳ thi hội năm nay tổ chức lại.
Tổ chức thi lại nghĩa là toàn bộ thứ tự trước đó đều là giấy vụn. Ngay lúc các sĩ tử không thi đậu đang vui mừng khôn xiết thì Trạng Nguyên Kỳ Sương Bạch lại bị đưa vào Tam ty tra xét. Hóa ra việc Phạm Minh Sơn nhận hối lộ cũng có phần của Kỳ Sương Bạch. Tất nhiên Kỳ Sương Bạch không chịu nhận tội, nhưng nhân chứng vật chứng đều đủ cả, dù hắn có cố chối cỡ nào cũng không được.
Sau một hồi thẩm vấn, gã mới biết người mà gã xúi giục Liễu gia đi mua đề đã bị Liễu Phú Vân biết được, hắn sai người “tình cờ” nói tin tức cho Kỳ phu nhân. Kỳ phu nhân biết việc nhi tử có thể trở thành con rể của Phó gia hay không đều dựa vào lần khảo thí này, cho nên bà ta lập tức mang toàn bộ tài sản riêng của mình mua đề giúp gã.
Bây giờ, toàn bộ chứng cứ đã vô cùng rõ ràng. Kỳ Sương Bạch thân là Trạng Nguyên lại có hành động gian lận, sau khi mọi chuyện rơi vào tai thánh nhân, ngài lập tức mở miệng vàng, cấm ba đời Kỳ gia tham gia khoa cử. Nói cách khác, không chỉ Kỳ Sương Bạch cả đời này không thể xoay người, mà ngay cả đời con cháu sau này của gã cũng không thể khơi dậy sóng gió gì được.
Lúc Kỳ Sương Bạch biết chuyện, thì dù là một người có tâm tư sâu kín cỡ nào cũng không chịu nổi kíc.h thích. Còn ở Kỳ gia, sau khi Phó Ngũ bị Tam Nương dọa một trận thì bắt đầu nghi thần nghi quỷ, lại được nghe về chuyện này nên lập tức quay về Phó gia, đòi hoà ly với Kỳ Sương Bạch.
Nhưng dù ả ta có về Phó gia thì cũng bị mọi người nhìn với ánh mắt ghê tởm lẫn khinh bỉ, thậm chí có người còn không muốn đứng cạnh ả.
Chuyện ả ta giết Tam Nương, vì Tam Nương nói rằng không muốn để mẫu thân lại mất thêm một nữ nhi, nên mới thành ra “dân không báo quan không xét”. Phó Thị Lang cũng không quan tâm đến nữa, Thế tử phu nhân thì tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày nay, nhưng Phó nhị gia và Phó tam gia vẫn lan truyền chuyện này ra ngoài.
Chuyện trong phủ sao có thể giữ được bí mật, thế là đầu đuôi bắt đầu bị lan truyền khắp đầu hẻm cuối xóm, người người bàn tán.
Phó Ngũ Nương thấy những ánh mắt đó thì hiểu ngay, cái nhà này, có lẽ ả ta không thể về được nữa rồi.
Thế là ả lại u ám quay lại Kỳ phủ, từ đó về sau không nhắc tới chuyện hòa ly một lần nào nữa. Nhưng cuộc sống tra tấn lẫn nhau của ả ta và Kỳ Sương Bạch chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Hai ngày sau, Liễu Phú Vân mời Phó Thị Lang đi uống rượu.
Sau chuyện của Tam Nương lần trước thì Phó Thị Lang thì cũng đã hiểu tâm tư của hắn. Nhưng Tam Nương đã mất, ông cũng chỉ biết khuyên nhủ vị hậu bối thuần lương này nên vui vẻ đồng ý.
Phó Thị Lang rời khỏi phủ nha, được Liễu Phú Vân dẫn ra khỏi thành, đi tới một thôn trang tư nhân.
Phó Thị Lang vừa đẩy cửa ra đã kinh ngạc phát hiện, cách trang trí bên trong thôn trang này lại là của đạo quan.
Lúc này đạo quan đang khá bận rộn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy trong nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn và rượu.
Giang chưởng quầy thấy khách tới thì xoay người nói: “Người đã tới rồi, mọi người cũng mau bắt đầu đi.” Nói xong nàng nhanh chóng ra sau chuẩn bị rượu.
“Đã đến lúc ta thực hiện hứa hẹn.” Triệu lão bên cạnh Phó Yểu nôn nóng muốn thử: “Cũng đã mấy chục năm không đụng tới nồi niêu rồi, giờ bỗng nhiên lại thấy ngứa ngáy.”
Lúc trước Phó Yểu bảo lão chọn một trong hai, cuối cùng lão quyết định tự mình nấu một món sở trường cho tôn tử. Mà cái giá ông phải trả chính là làm một bữa tiệc nhỏ cho Phó Yểu.
“Không hối hận chứ?” Phó Yểu hỏi: “Lão nhập vào người thường sẽ khiến lão bị tiêu hao tinh khí, làm xong bữa tiệc này thì lão thật sự sẽ hoàn toàn biến mất đấy.”
“Được sống đúng là rất tốt.” Lão nói: “Nhưng lão của kiếp sau không phải là lão của kiếp này. Đối với lão bây giờ mà nói thì dù có đi đầu thai cũng chỉ là con đường chết mà thôi. Nếu đã vậy thì không bằng để lão làm chuyện mà lão muốn, sau đó mang theo rượu của lão mà vui vẻ rời đi.”
Lão nói xong là nhập vào người Dương đầu bếp bên cạnh.
Triệu Hưng Thái vốn dĩ đang đứng xắt rau, đột nhiên lại nghe thấy Dương đầu bếp gọi hắn: “Hưng Thái, nhìn kỹ.”
Triệu Hưng Thái lập tức ngẩng đầu lên, lập tức thấy Dương đầu bếp múc dầu đảo quanh chảo sắt, nói: “Con nhìn cho kỹ, đây chính là màn trình diễn duy nhất mà cả đời con có thể xem.” Hắn nói xong liền bỏ nguyên liệu nấu ăn bên cạnh vào.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hưng Thái thấy Dương đầu bếp trịnh trọng như vậy nên có hơi bất ngờ. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện Dương Sư phụ hôm nay rất khác với ngày thường. Dương Sư phụ trước giờ đều là người thành thật, nhưng Dương Sư phụ hôm nay lại cực kì tập trung, giống như biến thành một người khác, cho dù là nấu, tạc, ném, xào đều làm rất trôi chảy, không chút động tác thừa. Dường như chảo sắt trong tay hắn không phải là một công cụ và hành động của hắn là sinh ra đã biết, ngay cả lửa bên dưới cũng được khống chế theo ý muốn của hắn, lúc lớn lúc nhỏ, lúc cao lúc thấp.
Dương Sư phụ vừa đảo đều thức ăn vừa truyền đạt kinh nghiệm: “…Lúc xào không được để lâu, tốt nhất là vừa đưa vào đảo một lần là lấy ra luôn, khi đó thì hương bị mới vừa non vừa giòn… Ai cũng nói mùi vị sóc cá là ở cá, nhưng nước sốt cũng rất quan trọng, chỉ cần tạo ra một loại nước sốt ngon miệng thôi là món này đã thành công một nửa rồi. Người bình thường đều coi giấm là nước sốt, nhưng ta lại thích dùng mứt trái cây hơn…”
Triệu Hưng Thái vừa nhìn từng món ăn được làm ra, vừa nhìn bàn tay Dương Sư phụ, cố gắng nhớ kỹ từng lời và động tác của hắn.
Dương Sư phụ bận rộn một hồi cũng làm xong năm món, hắn thả muỗng xuống, nhìn Triệu Hưng Thái mỉm cười nói: “Con phải nhớ kỹ, làm bếp không phải là gánh nặng, nó là hạnh phúc, là hy vọng.”
Triệu Hưng Thái vẫn còn chút ngơ ngẩn, nhưng hắn hiếm khi thấy Dương Sư phụ nghiêm túc như thế nên lập tức đáp lời: “Xin ghi nhớ.”
Dương Sư phụ bấy giờ mới hài lòng nói: “Đồ ăn có hai phần, ngươi nếm thử một phần đi. Ta đi ngủ chút đây.” Hắn nói xong thì nằm dựa vào bàn.
Ngay lúc hắn ngã xuống, ở nơi mà Triệu Hưng Thái không nhìn thấy, một ông lão gần như trong suốt bay ra khỏi cơ thể Dương đầu bếp. Lão mỉm cười về phía Phó Yểu, nói: “Lão đi đây.” Rồi cả cơ thể biến thành từng đốm sáng nhỏ, tan biến ngay trên người Triệu Hưng Thái.
Triệu Hưng Thái lúc này đã ngồi xuống, nếm từng món ăn được làm ra vì hắn.
Ngay khi miếng đầu sư tử đầu tiên được cho vào miệng, không chỉ có mùi vị chua ngọt chảy xuống cổ họng mà còn có một cảm xúc cảm động không biết tên theo vào.
“Mùi vị này… rất quen.” Hắn nhìn món ăn trên bàn, để chúng đưa hắn tìm về ký ức xa xưa.
Cuối cùng hắn đột nhiên nhớ ra, lúc hắn còn nhỏ thường mơ thấy một vị lão gia gia hiền hòa luôn nấu ăn cho hắn. Khi hắn lớn lên thì những ký ức đó tuy vẫn còn, nhưng mùi vị trong mơ thì đã sớm biến mất.
Mà khi này, những mùi vị đó lại xuất hiện ngay trong các món ăn.
Lúc Triệu Hưng Thái nếm hết năm món ăn thì buông đũa, lệ rơi đầy mặt.
Hắn không biết tại sao mình lại khóc, chỉ cảm giác lòng mình như vừa mất đi thứ gì đó.
Tam Nương đứng cạnh nhìn Triệu Hưng Thái khóc trong phòng thì nói: “Ngài để Triệu tiền bối chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho ngài, đổi lại ngài sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ông ấy. Nhưng ngài lại nói rằng, người chết nhập vào người sống sẽ tiêu hao linh khí, sau khi rời khỏi thân xác sẽ hoàn toàn biến mất. Câu này của ngài thật sự rất mâu thuẫn.”
Phó Yểu xoay người đi ra ngoài: “Không phải lời nói của ta mâu thuẫn, mà là ông lão kia vốn không tính đi đầu thai.”
“Vậy ngài thì sao, bàn tiệc này ngài định đãi ai?” Tam Nương đi theo nói: “Chủ nhân, ngài không phải là người có tấm lòng hướng thiện, cũng không thể bởi tâm trạng tốt mà dùng một nguyện vọng đổi lấy một bữa tiệc chiêu đãi Tứ thúc và biểu ca của ta được.”
“Không được à?” Phó Yểu cũng không ngừng bước: “Từ lúc ngươi hết nói lắp thì bắt đầu nhiều lời rồi đấy, ồn ào. Mang rượu với đồ ăn lên cho bọn họ, ăn xong thì nhanh đưa bọn họ đi đi.”
Tam Nương ngừng bước, cười đáp: “Vâng.”
Lúc Giang chưởng quầy đưa rượu và thức ăn lên thì Phó Thị Lang lập tức nhận ra nàng. Ông kính một ly rượu với Giang chưởng quầy, Giang chưởng quầy nhanh chóng rời đi.
Sau khi Giang chưởng quầy đi mất, Phó Thị Lang nhìn xung quanh, hỏi: “Trước đó ngươi nói rằng Tam Nương được tìm thấy ở một tòa đạo quan trên núi Nhạn Quy. Đây chính là tòa đạo quan đó sao?”
Liễu Phú Vân bất ngờ hỏi: “Ngài biết à?”
Phó Thị Lang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Nơi này không giống như đang ở kinh thành. Chuyện lạ thế này mấy ngày nay ta cũng thấy nhiều lần rồi.”
“Ta cũng không ngờ.” Liễu Phú Vân đổ rượu cho ông: “Chuyện của Tam Nương, đa tạ Phó đại nhân.”
“Đó là chất nữ của ta, người phải nói lời cảm tạ là ta mới đúng.” Nhắc tới chuyện này, Phó Thị Lang cũng hơi trầm mặc. Nhưng dù sao ông cũng là người trưởng thành, thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh: “Nếu đời người thật sự có chuyện luân hồi chuyển thế thì với tính tình thiện lương của Tam Nương, có lẽ kiếp sau cũng sẽ đầu thai ở một gia đình tốt.”
“Đúng thế, không chừng chúng ta còn có thể gặp được nàng lần nữa.” Liễu Phú Vân ngẩng đầu uống rượu, chớp mắt mấy lần.
Đợi tới khi cả hai bắt đầu ăn thức ăn, Phó Thị Lang vừa nếm miếng đầu tiên đã kêu một tiếng: “Mùi vị này…”
“Mùi vị này làm sao?”
“Không có gì, chỉ là không ngờ ta lại có thể được thưởng thức lại hương vị này ở nơi đây.” Phó Thị Lang nói: “Năm đó, khi Đại ca cưới cô cô của ngươi, ta cũng có đi theo. Lúc tới Dương Châu thì bụng đã kêu ầm lên rồi, thế là chúng ta đành tùy tiện tạt vào một tửu lầu. Ai ngờ đầu bếp trong tửu lầu đó lại có tay nghề vô cùng cao siêu, đến tận giờ ta vẫn còn nhớ rõ bữa cơm hôm ấy. Không ngờ hôm nay lại được thưởng thức lại ở đây.”
“Ra vậy.”
Một già một trẻ cũng không có nhiều chuyện để nói. Sau khi cơm no rượu say thì Phó Thị Lang đi dạo một vòng quanh đạo quan, rồi mới đứng dậy đi về trước.
Sau khi ông đi thì Liễu Phú Vân đang định trở lại đạo quan, ai ngờ vừa xoay người đã thấy Tam Nương đứng cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau, Liễu Phú Vân muốn mỉm cười với nàng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười hết sức khó coi.
“Biểu ca.” Tam Nương mở miệng trước: “Dẫn muội đi dạo kinh thành đi.”
Liễu Phú Vân đáp: “Được.”
hai người bước dọc trên quan đạo, đi thẳng về phía kinh thành lấp lánh ánh đèn. Trên đường đi, Liễu Phú Vân nói với Tam Nương vài chuyện thú vị trong và ngoài thành, Tam Nương cũng nghe với vẻ rất thích thú, nhưng những người qua đường lại chỉ thấy Liễu Phú Vân đang lẩm bẩm một mình.
Cả hai đi tới con đường Đông Hoa náo nhiệt nhất ở Trường An, nếm đủ loại đồ ăn vặt trước kia chưa ăn qua, mãi đến khi tan chợ đêm, bọn họ mới đi tới cạnh hồ Ánh Nguyệt ngắm sao.
Lúc phía đông lóe lên ánh sáng, Tam Nương mới đứng dậy nói: “Biểu ca, muội phải đi rồi.”
Liễu Phú Vân lập tức hỏi: “Ngày mai lại gặp nhau nhé?”
Tam Nương mỉm cười nhìn hắn: “Huynh biết muội đã chết rồi mà. Chúng ta đã âm dương cách biệt, sẽ không còn ngày mai nữa. Khi hừng đông tới, muội sẽ đi tới nơi mà muội nên tới, còn biểu ca sau này sẽ có tên trên bảng vàng, sẽ gặp được tình nhân trở thành quyến thuộc, sẽ có nhiều con nhiều phúc.”
Hai mắt Liễu Phú Vân dần ửng đỏ, nắm chặt lấy tay của nàng, hắn không muốn để nàng rời đi.
Nhưng người quỷ thù đồ, ngay lúc ánh mặt trời xuất hiện, bên hồ Ánh Nguyệt chỉ còn lại bóng hắn phản chiếu trên mặt nước.
…
Sau khi xong việc ở kinh thành, đám người Phó Yểu quay lại Thủy Huyện. Đối với Tam Nương mà nói, cả đời này, nếu có thể không gặp được Liễu Phú Vân là tốt nhất. Nếu không được thì nàng ta cố gắng tích lũy chút công đức, sau đó chờ đợi đi đầu thai chung với biểu ca, chỉ mong lúc đó hắn không hứa hẹn mấy đời mấy kiếp với nữ nhân khác là được.
Sau hôm được nếm thử tay nghề của Triệu lão, Triệu Hưng Thái nhốt mình trong phòng bếp suốt mấy ngày. Dương đầu bếp bảo hắn đang chìm vào một cảnh giới huyền diệu, mọi người đừng nên làm phiền hắn, đợi khi hắn ra ngoài thì tay nghề sẽ có bước đột phá mới.
Dương đầu bếp nói rất chuẩn, ba ngày sau, một mùi hương cực kỳ hấp dẫn toả ra từ nhà bếp. Mùi hương đó cứ quanh quẩn khắp đạo quan, sau đó mới theo gió mà tràn ra bên ngoài.
Ngay lúc mọi người trong đạo quan đều đang say mê với mùi hương đó thì lại có một vị khách với dung mạo cực kì xuất chúng tới thăm.
Vị khách này mặc một bộ y phục màu xanh, lưng thẳng như tùng, khí chất vô song, ngay cả Giang chưởng quầy thấy quen chuyện hương diễm trong thiên hạ cũng phải lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một nam nhân đẹp đến vậy.”
“Ngài tìm ai?” Giang chưởng quầy nhiệt tình hỏi.
Nam tử nghĩ một hồi rồi đáp: “Nàng tên gì thì ta không biết, ta chỉ biết nàng là quan chủ của tòa đạo quan này.”
“Tìm quan chủ?” Giang chưởng quầy lập tức tỉnh táo: “Xin hỏi ngài là?”
“Chủ nợ của nàng.”