Vụ án của hắn ta thay đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng oan khuất cũng được rửa sạch, hắn ta cứ cho rằng đây chỉ là thủ đoạn trên bàn cờ của mấy vị quan trên, còn hắn ta là một quân cờ may mắn được huyện lệnh đại nhân dùng để kéo ngã huyện úy đại nhân.
Chỉ là khi này nghe Triệu Hưng Thái nói, thì có vẻ như không chỉ có thế.
“Trên núi phía sau Phương gia thôn có một tòa đạo quan tên là Thanh Tùng Quan. Quan chủ ở đó hữu cầu tất ứng, chỉ cần người có cầu đưa ra giá cả tương ứng là được. Ba vạn lượng bạc khi trước lấy ra để trả nợ cờ bạc của ngươi là dùng đôi mắt của Giang chưởng quầy đổi.” Triệu Hưng Thái để hắn ta rót cho mình một ly trà, nói xong thì nhấp một ngụm nhỏ.
“Chuyện này ta biết.” Dương Anh nhớ đến nữ tử mặc hắc y thường lui tới tửu lầu lúc nửa đêm: “Ngươi muốn nói với ta, đôi mắt của kế mẫu có thể bình thường trở lại như kia cũng là nhờ vị quan chủ đó đúng không? Và cả chuyện ta ra tù cũng là nhờ có người cầu xin ngài ấy, thậm chí là làm trao đổi với ngài ấy?”
“Đúng thế.”
“Nhưng người bình thường thì sao có khả năng làm vậy được?” Hơn nữa đó chỉ là một quan chủ nhỏ không có tên tuổi.
“Người bình thường đúng là không có năng lực đó, nhưng quan chủ có thể khôi phục hai mắt cho Giang chưởng quầy thì sao có thể là người bình thường được chứ.” Triệu Hưng Thái nhìn Dương Anh, nói tiếp: “Mặc dù chuyện này có hơi khó tin nhưng hôm nay ta không tới đây để thuyết phục ngươi, ta chỉ thấy có người im lặng trả giá thì cũng nên để kẻ hưởng lợi được biết.”
Dương Anh bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
“Giang chưởng quầy là một vị trưởng bối ta rất kính trọng, nếu chỉ có thể trơ mắt nhìn người im lặng đánh đổi đôi mắt, giờ lại đổi thêm một chân vì ngươi, mà ngươi thì lại chẳng hay biết gì cả,thật sự không đáng chút nào. Thôi, trà ta cũng uống rồi, ta phải đi đây.” Triệu Hưng Thái nói xong thì lập tức đứng dậy luôn, để lại tiền trà rồi cầm mũ rời khỏi tửu lầu.
Dương Anh đứng dậy tiễn người ra ngoài, mãi đến khi bóng dáng Triệu Hưng Thái biến mất phía xa thì hắn mới trượt người theo cánh cửa mà ngồi bệt xuống, hai mắt mờ mịt nhìn dòng người đi đường.
…
Thanh Tùng Quan.
Giang chưởng quầy đỡ bàn, từ từ đứng dậy, nàng muốn thử xem có thể dùng một chân để bước đi hay không, chân còn lại tuy vẻ ngoài không khác gì bình thường, nhưng thực tế là đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Chân nàng đã phế, có nghĩa là Dương Anh đã bình an ra khỏi lao tù.
Dương đầu bếp đi vào thì lập tức thấy thê tử đang lê từng bước chân, hắn vội vàng chạy tới đỡ: “Muội làm sao vậy? Chân bị tê à?”
Giang chưởng quầy nói: “Chắc là vậy, có lẽ là tối qua khi nằm ngủ đã không cẩn thận đè lên.”
“Để ta xoa bóp cho muội.” Dương đầu bếp đã quen làm mấy việc này.
Giang chưởng quầy cũng không từ chối ý tốt của hắn, lúc hắn đang xoa bóp thì nàng hỏi: “Nếu như cái chân này của ta không thể cử động được nữa thì phải làm sao đây? Dù sao ta cũng lớn tuổi rồi, sớm hay muộn gì cũng có lúc chân tay không còn linh hoạt nữa, đến khi đó cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện xui rủi gì nữa.”
“Đừng nói bậy.” Dương đầu bếp nói: “Chúng ta không bệnh không tai, sao chân lại không cử động được chứ.”
“Nhưng nếu thật sự có ngày đó thì sao?”
“Nếu thật sự có ngày đó thì ta sẽ cầu xin Phó cô nương giúp đỡ, đổi chân ta cho muội.” Dương đầu bếp nói: “Muội xinh đẹp thế này, trở thành người què thì quá đáng tiếc.”
Lòng Giang chưởng quầy nóng lên, nhưng mặt vẫn nở nụ cười bình tĩnh, đưa tay ra nhéo hắn một cái: “Nếu huynh thành tên què thì sao mà nấu cơm được, huynh mà không nấu cơm thì chúng ta sẽ đói chết, rốt cuộc vẫn nên để ta què thì hơn, tới khi nào huynh không làm được nữa thì lại đổi cho ta.”
“Muội nói cứ như cái chân này của muội thật sự bị què vậy.”
Dương đầu bếp vốn chỉ cho rằng nàng nghĩ nhiều, nhưng xoa bóp một hồi hắn bắt đầu thấy kỳ quái. Hắn phát hiện ra cho dù bóp mạnh hay nhẹ thì nàng cũng không có phản ứng.
Thê tử của hắn sợ nhất là bị nhột, vẻ ngoài trông rất khôn khéo nhưng thực tế thì yếu mềm vô cùng, mỗi lần chạm vào chân đều khiến nàng kêu lên. Dương đầu bếp chăm sóc nàng lâu như vậy nên đã biết rõ tính tình của nàng, hắn cũng rất thích việc này, nhưng hôm nay nàng lại không có phản ứng gì cả.
“Ta bóp thế này đã được chưa?” Hắn thăm dò hỏi thử, vừa ngẩng đầu đã thấy nàng dịu dàng nhìn hắn.
Hắn lập tức có dự cảm không lành.
“Muội…”
“Cái chân này của ta hình như phế mất rồi.” Giang chưởng quầy nói rất nhẹ nhàng: “Về sau có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của huynh, huynh đừng ghét ta.”
“Nhưng không phải hôm qua vẫn còn tốt à?” Dương đầu bếp không để ý lời trêu đùa của nàng: “Cơ thể muội lúc nào cũng rất tốt, sao có thể nói phế là phế thật được. Nếu thật sự đã có chuyện gì thì chúng ta cũng phải mời đại phu tới khám thử. Chuyện này sao có thể vô duyên vô cớ như thế chứ.”
Hắn nói xong, lập tức muốn ôm nàng xuống núi.
“Vô dụng thôi!” Giang chưởng quầy dùng tay giữ chặt lấy cái bàn, giãy giụa không cho hắn ôm: “Tuổi ta lớn nên chân không còn linh hoạt âu cũng là chuyện thường. Có phải huynh ghét ta rồi không? Nếu huynh ghét ta vì ta què thì cứ nói, ta sẽ lập tức dọn đồ rời đi.”
“Sao ta có thể ghét muội được, chỉ là…” Dương đầu bếp nói được một nửa thì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hắn nhìn về phía nàng, lắp bắp nói: “Muội… quan chủ… muội… mấy người muội…”
Giang chưởng quầy dựa người vào bàn, không nhìn hắn.
Cả hai lôi kéo một hồi, Dương đầu bếp nhanh chóng chạy tới chỗ quan chủ.
Quan chủ tài năng như vậy, hai đùi lại không có, nàng hoàn toàn có thể khiến chân Tiểu Uyển bị phế.
Ngày thường trong đạo quan cũng không có nhiều khách hành hương, tới mùng một và mười lăm mới nhộn nhịp hơn chút. Hôm nay không phải mùng một, mười lăm còn chưa tới, lúc này sau tượng Tam Thanh chỉ có Tam Nương đang ngồi viết chữ và Phó Yểu nằm nghỉ ngơi.
Lúc Dương đầu bếp chạy tới thì Tam Nương thấy hắn trước, nàng ta ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó nhìn về phía quan chủ đang nằm nghỉ trên ghế rồi mới đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Chân của Tiểu Uyển bị sao vậy?” Dương đầu bếp vội vàng hỏi: “Có phải muội ấy trao đổi gì đó với quan chủ không?”
Advertisement
“Chuyện này ngươi phải hỏi Giang chưởng quầy.” Tam Nương nói.
Dương đầu bếp nghe nàng ta nói thế thì hiểu: “Tam Nương, cô nương có thể giúp ta nói với quan chủ là dùng chân của ta đổi cho Tiểu Uyển được không? Xem như ta cầu xin cô nương.”
Tam Nương thấy hắn như thế thì đành thở dài, nói: “Dương thúc, ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi. Nhưng chuyện này ngươi vẫn nên thương lượng với Giang chưởng quầy trước thì hơn, bằng không hai người cứ thay phiên nhau chạy tới trao đổi như thế thì quan chủ cũng chẳng cần giao dịch với người khác nữa, nhờ hai người là đã có thể gom đủ một thân thể rồi.”
Dương đầu bếp lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mệt mỏi nói: “Chuyện gì muội ấy cũng không nói cho ta biết, cứ nghĩ rằng làm thế thì ta sẽ yên tâm hơn. Nhưng mỗi khi thấy muội ấy không ổn thì sao mà ta có thể vui vẻ cho được.”
“Đây là lần cuối cùng.” Giang chưởng quầy đỡ ghế đi vào. Nàng nhìn phu quân mình, dịu dàng nói: “Ta hứa, đây sẽ là lần cuối. Về sau cho dù có chuyện gì xảy ra ta đều sẽ nói cho huynh hết, được không?”
“Nhưng mà…”
“Nếu không thì, năm sau ta sẽ nói cho huynh chuyện lần này.” Giang chưởng quầy lùi về sau một bước: “Ta không muốn giấu huynh, nhưng ta muốn kéo dài thời gian một chút. Tới lúc đó huynh muốn biết điều gì ta cũng nói hết, được chứ?”
“Ta…” Dương đầu bếp thấy đôi mắt đầy vẻ quyết tâm của nàng thì hiểu, giờ mà có ép nữa cũng chỉ làm nàng khó xử hơn thôi, thế nên hắn đành phải đứng dậy, nhượng bộ nói: “Thật chứ?”
Chỉ một năm, hắn có thể chờ thê tử từ từ tháo gỡ khúc mắc, kể hết mọi chuyện cho hắn.
“Giang Tiểu Uyển ta nói được làm được.” Giang chưởng quầy nói.
“Tiểu Uyển…” Dương đầu bếp ôm lấy thê tử.
“Dương ca…”
Tam Nương thấy cả hai đã ôm lấy nhau, nói rõ nỗi lòng với nhau thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Dương Anh lúc này đúng là khó nói, đợi một thời gian sau dù sao cũng tốt hơn.
“Ta nói này, các ngươi đủ rồi đấy.” Phó Yểu đa ra từ phía sau tượng Tam Thanh: “Các ngươi nghĩ ta không có mắt thì sẽ không thấy thật đấy à? Có chuyện gì thì vào trong mà nói, đừng có mà cản trở việc buôn bán của ta.”
Câu này của nàng khiến phu thê Dương đầu đỏ mặt, lúc Dương đầu bếp định ôm thê tử về thì có người đi vào.
Một vị khách ngoài ý muốn.
Dương Anh nhìn phụ thân đã lâu không gặp, lại nhìn sang kế mẫu được hắn ôm trong lòng, hắn ta đột nhiên không biết phải mở lời thế nào, chỉ hỏi: “Đây là Thanh Tùng Quan sao?”
Dương đầu bếp buông thê tử xuống, hung ác nói: “Ngươi tới đây làm cái gì, nơi này không chào mừng ngươi. Ta và ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Dương Anh cứng người, đáp: “Ta biết, ta chỉ muốn tới đây để…”
“Dương đại ca.” Giang chưởng quầy đột nhiên mở miệng gọi Dương đầu bếp lại: “Huynh đỡ ta về phòng đi.”
Dương đầu bếp liếc nhìn nhi tử bất hiếu rồi đỡ thê tử về phòng.
Dương Anh nhìn bóng dáng kế mẫu khập khiễng rời đi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào đạo quan.
Trong đạo quan, Tam Nương vẫn giữ nguyên bộ dạng như trước, Dương Anh nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, lúc này mới hơi tin lời Triệu Hưng Thái nói: “Quan chủ có ở đây không?”
Tam Nương còn chưa đáp thì Phó Yểu đã lên tiếng: “Ở đây, qua đây đi.”
Dương Anh vòng ra sau tượng Tam Thanh, quả nhiên nhìn thấy nữ tử mặc hắc y trong tửu lầu lúc trước, chỉ là nàng không còn đội mũ nữa, để lộ mặt mũi.
“Ngươi tìm ta?” Phó Yểu nói: “Vì chuyện của Giang chưởng quầy?”
Dương Anh không phủ nhận, gật đầu đáp: “Đúng thế. Triệu Hưng Thái nói lần này ta được thả ra là nhờ kế mẫu đã làm giao dịch với ngài, cái giá là một chân của người.”
“Hắn nói gì ngươi cũng tin à?” Phó Yểu hỏi.
“Ta cũng không tin lắm.” Dương Anh nói thật: “Nhưng ta cũng không biết tại sao mình lại tìm tới đây. Ta không muốn thiếu nợ người thêm nữa.”
“Ồ.” Phó Yểu gật đầu: “Nếu đó là sự thật thì sao? Đúng là nàng đã làm giao dịch với ta, ta cũng thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của bất kì kẻ nào. Vậy thì ngươi quyết định thế nào?”
Dương Anh há miệng, một lúc sau vẫn không lên tiếng.
Phó Yểu không hề nôn nóng, từ từ lắc lư ghế gỗ, đợi hắn ta đáp lời.
Một lúc sau, Dương Anh dường như đã quyết tâm, nói: “Nếu được, xin ngài hãy nhận giao dịch với ta.”
“Ồ.” Phó Yểu hiểu: “Ngươi muốn dùng chân của mình đổi cho nàng à? Chuyện này tất nhiên là được, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Nhưng chỉ một chân của ngươi thôi thì không đủ đâu.”